Trích đoạn sách hay
… Giờ tôi chỉ cần tìm được ai đó. Lúc này trong đầu tôi chỉ có mỗi ý nghĩ đó. Tìm người. Cố tìm được ai đó thật nhanh. Tìm được người giúp, nhưng tôi nghĩ gì vậy, vào rừng tối tìm người là sao. Chắc chưa bao giờ tôi làm cái gì tệ hại hơn, đầu tiên để xe lún rồi đi bộ vào rừng tìm người giúp, sao tôi nghĩ sẽ tìm được giúp đỡ trong rừng, trong rừng tối, ý nghĩ đó, không, gọi đó là suy nghĩ cũng sai, cái tôi vừa nghĩ ra, nó giống ý bất chợt hơn, đại loại như vậy. Hành động dại dột mới đúng. Hoàn toàn ngu xuẩn. Ngu ngốc. Ngu ngốc hết chỗ nói. Và tôi chưa lúc nào hiểu được tại sao mình làm những chuyện thế này. Nhưng chắc là chưa bao giờ, trong cả cuộc đời tội lỗi của mình, tôi làm thế này, mà sao làm được nếu tôi chưa từng đi vào rừng lúc cuối thu, gần hết ngày, trời sắp tối, chốc nữa thôi tôi còn không thấy được mình đang đứng đâu và khi ấy thì, phải, lúc ấy thì tôi sẽ không thấy gì ở đâu nữa cả, tôi cũng sẽ không tìm lại được xe, không, sao tôi lại u mê đi như vậy, không, cái này còn tệ hơn ngu, cái này, không, tôi không biết nói thế nào nữa. Giờ thì tôi không còn thấy gì nữa cả, giữa cây cối đây đã tối om. Rồi còn tuyết này. Cái lạnh này nữa. Vì tôi đang lạnh tê tái. Phải, tôi lạnh cóng thật rồi, tôi nhớ là chưa bao giờ thấy lạnh như vậy. Nhưng nếu về được xe thì tôi có thể nổ máy, bật hệ thống sưởi lên, cho ấm người lên, như người ta nói. Có chút hơi ấm. Còn đây thì giữa rừng tối. Tôi cũng mệt quá. Tôi cần nghỉ một lát. Nhưng tôi biết ngồi xuống đâu. Ở kia, đằng kia, chẳng phải đằng kia có tảng đá sao. Đúng rồi, một tảng đá to, tròn trịa ngay giữa rừng, một tảng đá trông như được đẽo tạc để ngồi, bên trên có cành cây giăng, cũng khá cao trên thân, như mái che. Và tuyết trắng trên cành. Tuyết dưới chân tôi trắng, tuyết ở đó, trên cành cây cũng trắng. Vậy là ngay trước mặt tôi có một tảng đá, to tròn giống như được đẽo ra để ngồi. Tôi phải nghỉ ngơi một lát. Tôi phải ngồi xuống tảng đá. Nhưng tôi có làm được không, vì tôi lạnh quá chừng. Tôi run lập cập. Nhưng tôi mệt quá. Tôi phải ngồi xuống tảng đá. Tôi đến ngồi xuống tảng đá. Nhưng tôi vẫn thấy mệt, tôi vẫn run cầm cập. Cũng có thể, giờ ngồi trên tảng đá này rồi, tôi thấy còn lạnh hơn khi tôi đứng nhìn tảng đá, và lạnh hơn lúc đi giữa cây nhiều. Vậy là ngồi trên tảng đá này đây cũng vô ích. Tôi không nghỉ ngơi được, nên tôi còn lạnh hơn. Tôi phải đứng lên. Tôi không được ngồi lại trên tảng đá này. Tôi đứng lên. Tôi phải tìm được ai đó, hoặc tôi phải quay lại xe rồi mai tìm ai đó, phải, khi trời sáng, phải, ắt còn có nắng. Vì Mặt Trời có thể ló ra, mà vào mùa này trong năm, phải, Mặt Trời quả có thể làm ta ấm. Nên phải mà tôi biết đi lối nào để về lại xe, nhưng tôi không biết. Nhưng chắc tôi chỉ cần bước theo hướng này hay hướng khác, có khi tôi sẽ quay lại được đường mòn, bấy giờ chắc tôi cứ lần theo dấu chân mình mà về lại xe. Bởi chắc dấu chân tôi đã hiện rõ trên tuyết. Phải, tôi làm vậy được. Tôi muốn làm vậy. Tôi sẽ cố làm vậy. Vì tôi còn biết làm gì nữa. Đằng nào tôi cũng không thể ngồi mãi trên tảng đá, chắc chắn rồi. Nhưng giờ trời tối quá chắc sẽ khó thấy dấu chân ngay cả khi cũng mò ra đường mòn. Tôi phải đứng lên. Tôi chỉ cần bước theo một hướng nào đó, rồi thì chắc sẽ thấy đường mòn. Tôi không biết phải đi theo hướng nào, và bởi không biết, tôi đi theo hướng nào thì cũng vậy thôi. Tôi chỉ cần cất bước. Tôi bước. Tôi bước thẳng tới trước. Tôi nghĩ chuyện này sẽ không suôn sẻ được. Tôi sẽ chết cóng. Nếu không có phép màu xảy ra, tôi sẽ chết cóng. Và có lẽ đó chính là lý do tôi bước vào rừng, vì tôi muốn chết cóng. Nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn chết. Hay phải chăng đó chính là điều tôi muốn. Nhưng sao tôi lại muốn chết. Đó là cái tôi không muốn, bởi vậy tôi mới muốn về lại xe để sưởi ấm. Nên giờ tôi bước, giờ tôi cố bước thật nhanh, bởi như vậy tôi thấy ấm một chút, ít ra tôi thấy ấm hơn chút so với khi ngồi trên tảng đá. Tôi cứ bước. Chắc lát nữa thôi tôi sẽ tới chỗ xe. Vì tôi phải về lại. Tôi vẫn chưa đi quá sâu vào rừng. Tôi vẫn chưa đi xa gì. Nhưng tôi không biết mình đã đi bao xa và bao lâu. Không xa, cũng không thể lâu lắm. Nhưng giờ trời tối quá. Tôi dừng một lát. Tôi nhìn thẳng tới trước vào bóng tối đen kịt, tựa hồ không còn thấy gì được, chỉ có bóng tối mịt mùng. Tôi nhìn lên, ngước lên, và tôi thấy một vòm trời tối đen không sao. Trong rừng tối, dưới vòm trời đen. Tôi đứng im. Tôi lắng nghe thinh lặng. Nhưng chắc đó chỉ là nói hoa mỹ. Và nếu có một thứ tôi cần tránh lúc này thì đó là nói văn hoa. Bóng tối này làm tôi sợ. Tôi đang sợ, chỉ có vậy thôi. Nhưng đó là nỗi sợ điềm nhiên. Một nỗi sợ không lo âu. Nhưng tôi đang sợ thật sự. Hay đó chỉ là chữ nghĩa. Không, mọi thứ trong tôi như đang chuyển động kiểu nào đó, không phải một mà nhiều chuyển động rời rạc, những chuyển động hỗn loạn, quăng quật, lởm chởm, giằng xóc. Phải, nó là như vậy. Tôi đứng nhìn thẳng vào bóng tối dày đặc trước mặt. Rồi thì tôi thấy bóng tối thay đổi, không, không phải chính bóng tối, mà thứ gì đó tách ra khỏi bóng tối tiến về phía tôi. Giờ thì tôi thấy thật rõ ràng. Có gì đó đang tiến tới tôi, và có lẽ đó là người. Hay thứ gì. Phải, chắc là người rồi. Nhưng đó không thể là người được. Nó không thể nào là người, không phải ở đây, không phải lúc này. Nhưng nếu vậy thì nó là gì. Tôi thấy bóng dáng thứ gì đó, và nó trông như người. Bởi nó đâu thể là gì khác, phải không. Tôi đứng im phắc. Tôi đứng như không dám nhúc nhích. Giờ thì trời đã tối om và ở trước mặt kia, tôi thấy bóng dáng gì đó như người. Một thứ sáng mỗi lúc một rõ dần. Phải, một ánh sáng trắng trong bóng tối kia, ngay trước mặt tôi. Nó ở xa tôi hay nó gần bên. Tôi không nói chắc được. Không thể nào, phải, không làm sao biết nó gần hay xa. Nhưng nó ở đó. Một bóng trắng. Sáng. Và tôi nghĩ nó đang bước tới tôi. Hay tiến tới tôi. Bởi nó không bước. Nó cứ tiến tới gần hơn gần hơn nữa. Và bóng đó tuyền một màu trắng. Giờ thì tôi thấy nó thật rõ ràng. Phải, nó trắng. Một thứ trắng. Nó rõ mồn một giữa bóng tối mịt mùng. Trắng sáng rực. Một thứ trắng sáng. Tôi đứng im phắc. Tôi cố gắng không cử động. Chỉ đứng im thin thít. Một thứ trắng sáng. Một bóng người. Một người bên trong một thứ trắng sáng. Phải, có lẽ giống như vậy. Và thứ đó đang tiến lại gần. Hay quay đi. Không, nó không bỏ đi, ít ra thì nó không làm vậy. Thứ trắng sáng cứ tiến lại gần. Cái bóng chắc là người cứ tiến lại. Giờ thì tôi thấy cái bóng đã thành một quầng sáng trắng hơn. Phải, một quầng sáng. Và quầng sáng này cứ lan rộng dần. Nhưng vậy thì đó không thể nào là một người đang bước tới tôi. Không, không thể có chuyện đó. Không phải trong rừng đây, không phải lúc này, trong tối, ban đêm. Đó không thể nào là người. Nhưng vậy thì nó là gì. Vì thứ đó trông giống người. Nó có dáng dấp như người. Tôi đứng im. Tôi cố đứng im hết mức. Tôi thấy mình chết trân. Thứ đó cứ tiến tới mỗi lúc một gần và càng lúc càng, phải, phải rồi, sáng chói một màu trắng, ánh sáng tỏa ra từ bên trong, chắc tôi phải diễn đạt như vậy. Tôi hít thở sâu. Tôi nhắm mắt. Tôi nghĩ giờ mình đang ở tít trong rừng tối đen, trời thì lạnh, mình thì lạnh cóng. Rồi mình thấy một bóng dáng sáng ngay trước mặt tiến về phía mình. Giờ thì cái bóng đã gần đến mức tôi đưa tay ra chạm cũng được. Nhưng tôi không muốn chạm vào cái bóng, vì tôi tin chắc nếu đưa hai tay ra chạm cái bóng thì tôi sẽ không cảm nhận được gì, cái bóng sẽ chỉ như không khí, vậy nhưng cái bóng đang đứng đó trước mặt tôi, cách chưa đầy một mét, và có lẽ nó là người nữ, nếu cái bóng là người và có giới tính. Không, nó không có giới tính. Nó không phải cái bóng có giới tính, vì nó không là nam mà cũng không là nữ. Nhưng vậy thì đó là bóng gì. Tôi có nên cố nói gì với thứ đó. Nhưng tôi đâu thể nói chuyện với không khí, khoảng không, hư không, và, phải, với thứ gì. Tôi chỉ đứng đó. Tôi không nhúc nhích. Tôi nhìn bóng dáng sáng, bóng tối vây quanh, và giờ thứ đó tỏa ánh sáng trắng bên trong bóng dáng tôi thấy ban đầu. Mọi thứ bên trong bóng đó giờ cũng là một thứ trắng sáng. Ánh sáng rực rỡ, nhưng nhìn không chói mắt. Nhìn dễ chịu. Nhìn dễ chịu kỳ lạ. Bóng trắng và tôi. Tôi có nên nói gì với thứ đó không. Hay tôi nên bỏ đi. Nhưng cái bóng đang đứng ngay trước mặt tôi, nên tôi không thể đâm thẳng vào cái bóng. Hay cũng được. Phải, tôi đâm thẳng vào cái bóng cũng được. Nhưng không, tôi không làm vậy được. Làm vậy thì sai trái quá. Tôi cứ đứng đó. Nhưng cái tôi đang thấy không thể nào thực hữu được, nên vậy nghĩa là tôi bắt đầu bị ảo giác. Nhưng đây là ảo ảnh mà không phải thực tại hay sao. Bóng trắng đó không có thực hay sao. Hay là tôi cứ thử rón rén chạm vào nó xem sao. Nhưng ta đâu thể chạm vào thứ trắng thật trắng như vậy được. Vì ta làm bẩn nó thì sao. Mà thử nghĩ làm bẩn thứ gì trắng đến như vậy. Không, sao tôi có thể dù chỉ nghĩ như vậy. Cũng có thể tôi không định bụng làm vậy, ý nghĩ cứ nảy ra thôi, nhưng chỉ như một ý, không phải cái tôi thật bụng định làm. Không, tất nhiên là không. Vậy là tôi chỉ đứng đó trước thứ tuyền một màu trắng. Tôi còn biết làm gì nữa. Tôi chỉ đứng, trơ ra đó. Nhưng thật lạ, tôi không thấy lạnh nữa. Tôi không lạnh cóng nữa, thay vì vậy tôi cảm thấy hơi ấm từ thứ đó tỏa đến tôi. Hay là không phải từ thứ đó. Nhưng vậy sao tôi thấy ấm hơn nhiều so với trước khi thứ ấy xuất hiện, và chẳng phải thứ đó càng đến gần tôi càng ấm hay sao, phải, đúng là vậy. Giờ nghĩ lại tôi thấy nó là như vậy. Cái bóng càng đến gần, tôi càng thấy ấm. Muốn hay không thì chuyện vẫn là như vậy. Không làm sao khác được. Nhưng tại sao thứ đó lại hiện diện trước mặt tôi, tuyền một màu trắng. Bỗng đâu nó tiến tới, trong bóng tối đó, rồi dừng trước mặt tôi. Mới đầu tôi thấy nó như một bóng dáng trắng và, phải, sáng, rồi thì như một thực thể phát sáng. Nhưng tôi không thể cứ đứng trước mặt thứ sáng trắng như vậy. Ta không làm như vậy được, không, tuyệt đối không. Bất chợt tôi cảm nhận cái gì như bàn tay trên vai, nặng mà cũng nhẹ tênh. Hay một bàn tay thật rồi. Không, không phải bàn tay, nhưng nó cho cảm giác như bàn tay, vậy thì nó là gì, bởi, hay là nếu, nó không phải bàn tay. Rồi thì cái gì như cánh tay, phải, chắc đó là cánh tay, choàng qua vai tôi và ôm tôi, nhẹ, nhưng tôi cảm nhận được. Tôi cố đứng im phắc, bất động hoàn toàn, hay ít ra cũng bất động hết mức có thể. Vì tôi còn biết làm gì nữa. Tôi không đâu xoay lưng lại với ánh sáng trắng rồi bỏ chạy, vào bóng tối mịt mùng. Thôi mà. Thứ đó không đi theo tôi được hay sao. Hay là giờ tôi đã thành gần như một phần của ánh sáng đó rồi. Nhưng sao có chuyện như vậy được. Vì giờ đây cánh tay, nếu gọi vậy là đúng, của ánh sáng trắng tựa hồ như không tách rời với thân tôi, và để tìm hiểu xem có phải vậy không, để biết điều đó, tôi phải cử động, mà đó lại là điều tôi không mong làm, hay tuồng như tôi không được phép làm. Và cái cấm đoán này bó buộc và không sửa đổi gì được, có vẻ như vậy. Tôi tiếp tục đứng im. Tôi thở đều, im khe. Vì tôi cũng không muốn hơi thở làm phiền cái bóng, phải, ánh sáng tuyền một màu trắng này. Thế rồi tôi cảm thấy bàn tay của ánh sáng trắng nhẹ bẫng cất khỏi vai tôi. Và đúng lúc đó tôi nhận ra mình nhắm mắt, tôi không biết mình đứng như vậy bao lâu, nhưng giờ mở mắt ra thì tôi không còn thấy cái ánh sáng trắng nữa. Tôi nhìn quanh quất, nhưng không thấy đâu. Giờ cử động lại được rồi, tôi quay nhìn vào bóng tối mịt mùng. Tôi chỉ thấy mỗi bóng tối. Hệt như trước. Nhưng thứ đó đi đâu rồi. Phải, nó vừa tan đi. Biến mất. Đơn giản vậy thôi. Nó hiện ra từ từ rồi biến đi đột ngột. Chuyện gì đang xảy ra, giữa rừng đây, trong bóng tối cây rừng đen kịt, tuyết trắng, trên cành và dưới mặt đất giữa cây. Đó là chuyện đang ở đây. Cái đó với tôi. Rồi là thứ ánh sáng này, nhưng nó không còn ở đây nữa, hay nó vẫn còn đó, chỉ là tôi không thấy, hay cái bóng đi mất rồi nên tôi hỏi: người còn đó không – và tôi không nghe trả lời nên tôi nghĩ tất nhiên là thứ đó không trả lời, vì có là gì thì nó cũng không phải người, nhưng, phải rồi, nó cũng không phải ma, mà có thể, có lẽ, biết đâu nó lại là thiên thần, có khi là thiên sứ của Chúa. Vì thứ đó thật sáng, thật trắng, cũng có khi nó là một thiên thần ác. Vì thiên thần ác cũng là thiên thần ánh sáng, có lẽ mọi thiên thần đều tỏa ánh sáng trắng, thiên thần thiện lẫn thiên thần ác. Cũng có thể mọi thiên thần đều vừa thiện vừa ác, bởi điều đó cũng có thể đúng. Rồi tôi hỏi: người còn đó không – thì tôi nghe một giọng đáp: có, còn, phải, ta đang ở đây, sao ngươi hỏi – nên tôi hỏi: người có biết tôi là ai không – thì giọng hỏi tại sao tôi nói chuyện với nó và tôi không biết trả lời sao, bởi tôi tin chắc tôi đang nói và nhận được câu trả lời là với thứ tỏa ánh sáng trắng, tôi tin chắc như vậy đến độ còn không nghĩ tới, nhưng giờ tôi nghĩ đó chắc là ai, hay thứ gì, khác. Nhưng đó có thể là ai, còn ai khác ở trong rừng tối này hay sao, không, vậy thì đó là ai…