Vậy mới hay,
Bụt ở cong (trong) nhà;
Chẳng phải tìm xa,
Nhân khuấy bản nên ta tìm Bụt.
Đến cốc hay chỉn Bụt là ta.
“Bụt ở trong nhà”: nhà là thân tâm chúng ta đây, chánh điện là thân tâm chúng ta đây. Khi thấy Phật đang ở trong nhà, mới thốt lên được: “Vậy mới hay”.
Người mới tu thường nghĩ rằng pháp môn, con đường mình thực hành sẽ đưa ta đến chỗ Phật. Có người chấp vào pháp môn, con đường và chỉ chăm chăm vào đó mà không tin rằng con đường luôn luôn đi trong nền tảng. Thậm chí trong nền tảng không có con đường, vì chỗ nào cũng là nền tảng. Cho nên không có vấn đề đốn tiệm như chúng ta nghĩ. Lục Tổ Huệ Năng nói: “Pháp xưa nay không có đốn tiệm, chỉ tâm người có sắc bén có cùn lụt mà thôi”.
Con đường ngắn nhất, luôn luôn ở với ta, có mặt trong bất kỳ không gian thời gian nào, chính là Bản (Gốc), Bản Tâm (tâm gốc, tâm nền tảng) của ta. Bản đó là nền tảng cho cuộc đời ta, cho sự sống và sự chết của ta và của tất cả chúng sanh hữu tình và vô tình. Vì quên (khuấy), vì không chú ý, chánh niệm tỉnh giác vào Bản vốn sẵn có, sờ sờ ở trong mình và chung quanh mình, nên chúng ta chạy đông chạy tây tìm Phật mà không tin rằng Phật vốn hiện hữu nơi mình, chưa từng lìa mình dù đang gập gềnh trong sanh tử, dù đang là phàm hay là thánh. Bởi thế Bát Nhã Tâm Kinh nói thực tại ấy “không sanh không diệt, không dơ không sạch, không tăng không giảm” dầu ở trong sanh tử hay Niết bàn.
“Đến cốc hay chỉn Bụt là ta”.
Cái hay biết chân thật là “Bụt chỉ là ta”. Cái hay biết ấy càng ngày càng rõ ràng, sâu rộng và chuyển hóa năm thức trước (mắt tai mũi lưỡi thân), ý thức, mạt na thức tức thức chấp ngã, và toàn bộ tạng thức thành thanh tịnh, thành Phật.
Khi ấy thấy cái gì, nghe cái gì, cử động hoạt động gì cũng đều là Phật. Tất cả đời sống là sự biểu lộ của Phật.
Thiền ngỏ năm câu,
Nằm nhãng cong quê Hà hữu.
Kinh xem ba bận,
Ngồi ngơi mái quốc Tân La.
Thiền mở lời dăm câu, nằm thảnh thơi ơ thờ (nhãng) trong quê Hà hữu. Hà hữu trong sách Trang Tử, để chỉ một nơi không có ở đâu cả, một nơi không trụ xứ, nơi giải thoát.
Ai hỏi Thiền thì bày tỏ vài câu, còn suốt ngày nằm rảnh rang trong quê hương Không, Vô tướng, Vô nguyện.
Thỉnh thoảng xem kinh nhưng luôn luôn thấy mình ở bên (mái, mé, phía) nước ngoài. Nước Tân La là nước ngoài, để chỉ ở ngoài vòng phiền não, sanh tử.
Cong (trong) đạo nghĩa, khoảng cơ quan,
Đà lọt lẫn trường kinh cửa Tổ,
Trong đạo nghĩa, khoảng trống rộng của cơ quan phải lọt lẫn, lăn lóc, thấm nhuần trường của kinh, cửa của Tổ. Trong đạo nghĩa là sống trong giới – định – huệ. Khoảng cơ quan là trong không gian cơ quan phương tiện của Thiền môn, nói cách khác, trong đời sống nhắm đến nền tảng của tâm theo Thiền. Phải lặn lội, lăn lóc, thấm nhuần “trường của kinh, cửa của Tổ”, tức là nền tảng của tâm.
Lánh thị phi, ghê thanh sắc,
Ngại chơi bời dặm liễu đường hoa.
Lánh thị phi, nói chuyện đúng sai làm cho cái tôi và của tôi thêm kiên cố khó phá. Thanh sắc, dặm liễu đường hoa, những chốn ăn chơi chiều theo sự phóng túng của các giác quan và làm tâm loạn nhiễu động, cũng là tô đắp thêm cho cái tôi và cái của tôi.
Đức Bụt từ bi,
Mong nhiều kiếp nguyền cho thân cận.
Ơn Nghiêu khoáng cả,
Lọt toàn thân phô việc đã tha.
Đức của Phật là từ bi, mong nhiều kiếp được thân cận Ngài. Tu là thân cận Phật, dù bằng tâm hay bằng cả thân tâm, để học hỏi, làm theo cho đến lúc hoàn thiện được Phật pháp nơi mình.
Cần nhớ rằng Phật, Phật tâm không chỉ có Trí Huệ mà còn có Từ Bi. Trong Phật tâm, trí huệ và từ bi hợp nhất.
Ở đây chúng ta thấy lòng sùng mộ của một người con Phật. Lòng sùng mộ ấy đưa chúng ta đến gần Phật hơn, nối kết và hòa nhập với Ngài. Vua Nghiêu, một vị vua hiền đức trong lịch sử xa xưa huyền thoại. “Lọt toàn thân phô (các) việc đã tha”: đã miễn cho nhiều việc lao nhọc nặng nề.
Người Phật tử ngoài sự biết ơn không cùng đối với bậc vua pháp đưa mình đi trên con đường giải thoát và giác ngộ, còn mang ơn đối với đời sống thế gian do vua đời đảm đương công việc.