Vào mùa hè năm 2007, tôi đóng cửa nhập thất một tháng để ngồi viết tiểu sử trong một căn chòi nhỏ thuộc về Traga Rinpoche ở Phật viện Garchen Institute tại thung lũng Chino, Arizona. Suốt thời gian đó, Garchen Rinpoche vẫn đang ẩn cư ở vùng núi Lapchi linh thiêng để thực hiện bộ phim “Vì Lợi Lạc Của Tất Cả Chúng Sinh.” Mùa hè năm ấy thung lũng Chino nóng bức một cách thật bất thường, và việc viết lách vì thế cũng trở nên khó khăn. Rất nhiều lần ngòi bút như bị bí kết, tôi không thể hạ bút xuống viết bất cứ điều gì và khi ấy có những khoảnh khắc tự ngờ vực đã xảy đến trong tâm, mà chủ yếu là do tôi không có niềm tin nơi khả năng của chính mình. Mỗi sáng tôi vẫn thực hành Đạo sư Du Già của Tổ Jigten Sumgon và buổi tối thì hành trì Tara.
Vào ngày hôm sau Sư Phụ Garchen Rinpoche đã quay trở về lại Phật viện Garchen từ núi thiêng Lapchi, và hai hôm sau nữa vào ngày 15 tháng 7, Rinpoche đã bất ngờ bước vào căn chòi của tôi sau bữa ăn sáng của ngài. Ngài đưa cho tôi một tấm chăn len màu vàng, rồi Đạo sư của tôi đã thật bất ngờ mở xòe hai bàn tay tôi ra và thổi gia trì vào mỗi lòng bàn tay ấy.
Qua đến ngày 23 tháng 7, trên lối mòn dẫn đến chánh điện, tôi đã bước những bước hết sức chậm rãi, song không hiểu vì sao ngay lúc ấy, có một suy nghĩ kỳ lạ đã thoảng vụt qua trong đầu tôi, rằng tôi sẽ nhận được một dấu hiệu nào đó để chỉ ra cho tôi con đường đến được trái tim của Lama. Tôi không biết điều gì đã khiến tôi suy nghĩ như thế, mà tôi cũng không biết điều gì đã khiến tôi nhìn xuống dưới đất, nhưng vào ngay khoảnh khắc ấy thì tôi đã nhìn xuống và tôi đã bắt gặp một hòn đá có hình dáng tự nhiên của một trái tim chằng chịt vết sẹo.
Ngập tràn sung sướng, đêm đó tôi chìm vào giấc ngủ mà trong tay còn nắm chặt viên đá nhỏ để áp vào lồng ngực mình suốt đêm.
Rồi qua đến ngày 9 tháng 8, khi mặt trời đang chói tỏa, nóng đến như thiêu như đốt, trong khi tôi đang bước đi trên đoạn đường mòn quen thuộc dẫn đến chánh điện, thì ở ngay nơi chỗ tôi từng cúi xuống nhặt hòn đá hình trái tim chằng chịt vết sẹo lên vào hai tuần trước, thì lúc ấy một hòn đá khác đã ngay tức khắc đập vào mắt tôi!
Nó là một hòn đá có hình một trái tim nguyên vẹn, to hơn và hiện ra rõ dáng một trái tim hơn, với viền mép trơn nhẵn hơn chứ không xù xì. Vào lúc cuối của đợt thuyết giảng mùa hè, tôi quyết định đưa Bertrand đến bảo tháp vào một buổi trưa nọ để giới thiệu ông ấy với Sư Phụ Garchen Rinpoche do bởi cách đó không lâu, tôi đã đường đột hỏi ông và ông đã hoan hỷ nhận lời giúp tôi hiệu đính quyển sách tiểu sử tiếng Anh của Rinpoche. Tôi đã đi cùng với Bertrand, Sỹ và
Khenpo Tsultrim vào bên trong bảo tháp. Thật ra tôi không biết rằng đáng lẽ giờ đó phải là giờ nghỉ ngơi của Rinpoche, nhưng tôi đã ngồi xuống bên cạnh Rinpoche và rồi tôi bắt đầu nói. Giờ thì tôi nhớ ra rằng người bạn thân thiết của tôi, cô Kim Kail, người được giao nhiệm vụ làm hầu cận của Rinpoche vào trưa hôm đó ở bảo tháp, đã tròn mắt nhìn tôi. Cô ấy đã quá tử tế nên đã chẳng hề mở lời nói với tôi rằng bạn không nên vào đây, không ai nên vào đây để cho Rinpoche còn được nghỉ ngơi trong giờ giải lao. Khenpo đã giúp thông dịch cho tôi.
“Rinpoche ơi ạ,” tôi nói, “con muốn đưa cho Người xem một vật. Thầy hãy nhìn vào hai hòn đá mà con tìm thấy đây ạ!”
Khi thốt xong câu ấy thì cảm giác trong lòng tôi như có một cái gì vừa được mở khóa, và tôi bắt đầu òa ra khóc sụt sùi, giống như một cái giếng nước tuôn trào từ đại dương của những cơn mưa đang trút xuống từ trời.
Ngay cái khoảnh khắc mà Garchen Rinpoche nhìn chăm chăm vào hai hòn đá đang chồng lên nhau giữa lòng bàn tay tôi, hòn đá nhỏ đặt phía trên hòn đá lớn, thì ngài đã tức thời nhẹ nhàng nhấc hòn đá nhỏ khỏi lòng tay tôi và rồi lại đặt nó vào lại ngay sát phía dưới hòn đá lớn. Đạo sư đã làm như thế mà chẳng hề thốt một lời nào, bởi cũng chẳng cần phải thêm lời giải thích nào nữa cả, vì bằng một cách nào đó mà Rinpoche đã nhận ra sự việc ngay tức khắc khi lần đầu nhìn thấy chúng – ngài đã thấy ra mặc nhiên chúng phải là như thế rồi.
Trước sự ngỡ ngàng tột độ của tôi, hai trái tim lắp khớp vào với nhau, như hai mảnh ghép của trò chơi ghép hình.
Sau đó, thật từ tốn, Rinpoche đã lật qua mặt sau của hai hòn đá.
Thầy chỉ vào mặt sau của chúng rồi nói:
“Xem này. Tương tự như thế này, đây là trái tim của ta. Còn đây là trái tim của con!”