ĐẶT MUA

Jon Fosse là tác giả đầu tiên trên thế giới đoạt giải Nobel Văn chương sáng tác bằng tiếng Nynorsk, một ngôn ngữ không phổ thông ở Na Uy. Ông được trao giải vì “những vở kịch và tác phẩm văn xuôi đầy sáng tạo, lên tiếng cho những điều không thể nói thành lời”.

Jon Fosse là tác giả có những tác phẩm được đánh giá cao vì tính nhân văn.

Những tác phẩm của ông cho thấy tư tưởng và tinh thần của ông đều lấy thân phận con người là chủ đề trung tâm. 

Những tư tưởng của ông rất gần gụi với triết lý Phật giáo

ĐỌC THỬ
ÁNH SÁNG TRẮNG

JON
FOSSE

Jon Fosse sinh năm 1959 tại Na Uy, được công nhận rộng rãi là một trong những tác giả đương đại quan trọng nhất.
Lên bảy tuổi, ông suýt chết trong một vụ tai nạn, điều mà sau này, ông gọi là “trải nghiệm quan trọng nhất” trong thời thơ ấu và là kinh nghiệm “đã tạo nên” ông – một nghệ sĩ.
Ông bắt đầu sáng tác thơ và truyện từ năm 12 tuổi. Ông chia sẻ: Viết lách mang lại cho tôi cảm giác an toàn, mang lại cho tôi sự đối lập với nỗi sợ hãi.
Jon Fosse đã nhận được nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế khác nhau trong những năm cống hiến của mình.
Công trình đồ sộ của ông bao gồm vô số vở kịch, tiểu thuyết, tuyển tập thơ, tiểu luận, sách thiếu nhi hiện đã được xuất bản sang 44 ngôn ngữ và các vở kịch được công diễn hàng ngàn lần trên khắp thế giới.

ĐỌC THỬ
BA MÀN KỊCH

Mời đọc cuốn sách

Ba màn kịch là một câu chuyện đầy ám ảnh và đau lòng về tình yêu và bạo lực với những ẩn dụ mạnh mẽ trích từ Kinh thánh, lấy bối cảnh ven biển cằn cỗi, nơi diễn ra hầu hết các tiểu thuyết của Jon Fosse. Asle và Alida, hai người yêu nhau đang cố gắng tìm phương hướng trong thế giới này. Không nhà cửa và không chỗ ngủ, họ lang thang qua khắp Bergen, thành phố cảng và là di sản thế giới được UNESCO công nhận ở tây nam Na Uy, dưới cơn mưa, cố gắng xây dựng cuộc sống cho chính họ và đứa con sắp chào đời. Thông qua một sự đan kết phong phú các câu chuyện giàu tính lịch sử, văn hóa và thần học, Jon Fosse tạo nên một bài thánh ca hiện đại về sự bất công, đấu tranh, tội ác và sự cứu rỗi.

Với câu chuyện đầy kịch tính và được dàn dựng khéo léo này, Jon Fosse đã được trao Giải thưởng Văn chương của Hội đồng Bắc Âu năm 2015.

ĐẶT MUA

Một người đàn ông bị mắc kẹt trên một con đường nhỏ rồi quyết định đi sâu vào trong rừng. Ở đó, anh gặp những ngôi sao, bóng tối, một cái bóng tỏa sáng, một người đàn ông chân trần trong bộ vest và cha mẹ của mình, những người dường như bị cuốn vào một sự tương tác qua lại giữa dấn bước và quay lui.
Ánh sáng trắng là một cuốn tiểu thuyết xuất sắc về ranh giới giữa sự sống và cái chết, về sự mất phương hướng và khao khát. Đây là tác phẩm mới nhất, được phát hành vào mùa xuân năm 2023, thể hiện độ chín hoàn hảo của Jon Fosse. Ông sử dụng những ẩn dụ thoáng qua về một thế giới mà nhân vật chính của cuốn sách không thể hiểu, không thể giải nghĩa, để khám phá những mục tiêu thách thức nhất của nhân loại: Chắc chắn và vững vàng là một trong số đó. Giọng văn rõ ràng của ông mang lại cho những tình tiết mơ hồ của câu chuyện một chiều sâu vừa mới mẻ, vừa quen thuộc. 
“Mọi thứ ta chứng nghiệm, phải, đều thực trong chừng mực nào đó, phải, và có lẽ ta cũng hiểu được nó trong chừng mực nào đó.”

ĐẶT MUA

Sách của Jon Fosse dành cho

Độc giả yêu thích đào sâu vào nội tâm con người bằng những câu hỏi sâu sắc và mang tính hiện sinh, cũng như quan tâm đến sự phát triển và chiều sâu cảm xúc của các nhân vật.
… hay độc giả yêu thích văn hóa Na Uy cũng như thích thú phong cách viết theo “chủ nghĩa tối giản Fosse”, tức lặp đi lặp lại có nhịp điệu và không có ranh giới giữa mơ và thực.
Độc giả muốn được thách thức quan điểm của mình và khơi gợi suy tư về cuộc sống, các mối quan hệ và thân phận con người.
Độc giả quan tâm đến chủ đề như sự cô độc, ký ức và sự chảy trôi của thời gian.

ĐẶT MUA SÁCH TẠI ĐÂY

Cảm ơn bạn đã ủng hộ Sách Thiện Tri Thức!

Thông tin sách

ĐẶT MUA

18.000 vnđ phí
vận chuyển toàn quốc

-15%

Giá bìa: 119.000 vnđ

Giá ưu đãi: 101.000 vnđ

  • Ưu đãi 20% (268.000 vnđ         215.000 vnđ)
  • Miễn phí vận chuyển toàn quốc

Ưu đãi đặc biệt

Khi mua combo 2 cuốn sách của Jon Fosse bạn nhận ngay

-20%

215.000
268.000
  • Số trang: 142 trang
  • Giá bìa: 119.000 vnđ
  • Khổ sách: 12 x 18 (cm)
  • Nhà xuất bản: Dân Trí
  • Bìa cứng, phủ UV, ép nhũ 
  • Số trang: 288 trang
  • Giá bìa: 149.000 vnđ

Áp dụng đến hết 30/6/2024

-20%

Giá ưu đãi: 119.000 vnđ

Giá bìa: 149.000 vnđ

Báo Văn Nghệ
Bằng nghệ thuật viết dòng suy tưởng không xuống hàng, không chấm câu nhưng được liên kết bằng nhiều cụm từ lặp đi lặp lại, Jon Fosse đã xóa nhòa ranh giới giữa thế giới vật chất và tinh thần, từ đó bộc lộ cũng như nói hộ những điều không thể nói ra.

Lời khen tặng

Văn chương của Fosse lại hiếm khi có ý tưởng gì hoành tráng, hiền lành, những thứ hợp thời được giảm tông hoặc né tránh hoàn toàn, và dù tác phẩm của ông thường tiếp cận cái chết cũng như khám phá một vùng hoang địa hiện sinh nào đấy, nó không bao giờ là vỡ mộng và chắc chắn là không thù ghét con người, mà trái lại, tràn đầy hy vọng.

Bóng tối của Jon Fosse luôn lấp lánh. 
Báo Tuổi trẻ
Trạm đọc
Giờ đây, ông sắp trở thành nhà văn viết tiểu thuyết đương đại người Na Uy nổi tiếng nhất thế giới, thậm chí có thể vượt qua học trò cũ của ông, Karl Ove Knausgård.

Thức talk #16: Giao lưu cùng nhà văn Nhật Chiêu với chủ đề JON FOSSE VÀ NHỮNG CON SÓNG NGÔN TỪ

Nhà văn Hiền Trang
 tạp chí Tia Sáng
Bằng một chất kết dính nào đó, với chỉ ba nhân vật không lý lịch, với một bối cảnh như bị cắt đứt khỏi thời gian và thời đại, những từ ngữ mà trình độ tiếng Anh ở mức A1, A2 cũng có thể hiểu hết, Jon Fosse lại có thể nắm bắt sự phức tạp của quan hệ con người và cách mà sự tồn tại mọc rễ bên trong những cá thể.

Fosse tước bỏ tất cả những rườm rà và chi tiết, để nhìn con người như những thân phận không danh tính (ngay cả khi có tên thì thường xuyên đó cũng là những cái tên được ông lặp từ tác phẩm này qua tác phẩm khác, những cái tên ấy có vẻ cũng là tên phiếm chỉ). Họ được gọi bằng giới tính, hoặc bằng vai vế trong gia đình, hoặc bằng công việc, hoặc bằng tuổi tác, họ như đột nhập vào thế giới từ một cõi hư vô không xác định… Như thể một thứ toán học về nhân học.

Trước khi đọc những gì khác của Fosse, tìm đến những bộ trường thiên nhiều tập, nhiều màn kịch, ta hãy đi vào Ánh Sáng Trắng (A Shining), một tiểu thuyết ngắn trước khi ông đoạt giải Nobel văn chương 2023. Ngắn, rất ngắn, Ánh Sáng Trắng cũng đủ tạo nên một thế giới rất Fosse, một thế giới cô đọng, mang tính tối giản như hình tượng tuyết trong đó, cái cô đọng cho thấy nỗi bao la và huyền ảo của cõi thực mang tính tâm linh, nơi vô số nghi vấn về hiện hữu đưa ra mà hầu hết không thấy trả lời. Đôi khi, những câu hỏi vừa có vẻ trầm trọng bi thiết vừa có vẻ nghịch lý hài hước. Kiểu như hai ông bà nói với nhau : “Sao dẫn tôi vào rừng khi mà không biết đường nào ra” như hầu hết chúng ta là vậy, tự làm khó mình mà không biết lối thoát ra.
Dẫu là nhân vật rất cô đơn. Nhưng chính vì cô đơn khi dấn mình đi lạc mà có sự đồng hành. Có ánh sáng đồng hành. Mà đúng ra, bóng tối cũng đồng hành cả bóng tối và ánh sáng là đồng hành. Phải, khi đến lúc tiếp cận đường biên sinh tử, đến lúc phải đi chân trần. Chân trần trên tuyết. Tuyết và chân không.
Nhân vật trung tâm là tôi. Câu mở đầu Ánh Sáng Trắng là: “Tôi đang chạy xe. Tuyệt. ….Tôi không biết đi đâu. Tôi cứ chạy tới thôi….”
Thế là tác phẩm cũng lôi ta lên một chuyến xe nào đó. Thật ra là ta tự nguyện lên xe. Chạy tới thôi. Đi đâu không biết…Chẳng phải vậy sao?
Tác phẩm của Fosse dẫu xuất phát từ phương trời Bắc Âu nhưng ta vẫn bắt gặp ta trong đó. Có hương vị nào đó quen thuộc. Phải rồi, hương vị thiền. Nhất là khi các nhân vật lặng lẽ đi vào cõi không.

_Lời nhận xét của nhà văn Nhật Chiêu

Hãy hình dung đi. Fosse thả ra những con sóng ngôn từ để rì rầm những điều hầu như không thể nói ra, những huyền bí của sự sống và cái chết. Những tiểu thuyết đôi khi rất ngắn và đôi khi rất dài, những vở kịch tối giản, những câu tuyệt ngắn và những câu tuyệt dài của Fosse thường giàu thanh điệu và giàu chất thơ, tất cả tràn lên trang sách như sóng, những làn sóng chữ không ngớt tỏa lan, lướt tới, không ngớt quy hồi, không ngớt lặp đi, lặp lại, tạo nên một bờ cõi rất riêng và khác, đồng thời chạm vào những miền sâu thẳm trong ta, những người đọc ông.

JON FOSSE VÀ NHỮNG CON SÓNG NGÔN TỪ

Trích đoạn sách hay

Alida bước xuống sàn và tắt đèn và giờ đây cô mới thấy Asle trông xộc xệch hốc hác và cô mặc đồ vào
Nhưng mình sẽ ở đâu, cô nói
Mình sẽ phải tìm nhà đâu đó, anh nói
Mình phải tìm được thôi, anh nói
Ở Bjørgvin có nhiều nhà, ở đó cái gì cũng nhiều, nên sẽ được thôi, anh nói
Nếu không nhà nào ở Bjørgvin có phòng cho mình, anh không biết lúc đó sẽ ra sao nữa, Asle nói
rồi anh xốc cả hai bao đồ lên vai rồi xách hộp đàn vĩ cầm lên còn Alida cầm cây đèn rồi cô mở cửa đi ra trước và cô bước rón rén xuống cầu thang còn anh bước khẽ sau cô
Em đi lấy ít đồ ăn, Alida nói
Được, Asle nói
Anh chờ ngoài sân, anh nói
Asle bước ra sảnh còn Alida bước tới chạn để đồ ăn và cô tìm được hai giỏ lưới rồi cô bỏ thịt muối và bánh khô và bơ vào giỏ rồi cô bước ra sảnh và mở cửa và cô thấy Asle đứng trong sân và cô chìa mấy giỏ cho anh và anh bước tới cầm lấy
Nhưng mẹ em sẽ nói sao, anh nói
Bà muốn nói gì thì nói, Alida nói
Ừ nhưng, anh nói
Alida bước vào sảnh lại rồi vào bếp và cô biết mẹ giấu tiền ở đâu, ở tầng trên cùng tủ chén, trong một cái tráp, rồi Alida lấy cái ghế cao kê sát tủ chén rồi cô trèo lên ghế và mở tủ chén và kia, đằng sau, cô lấy được cái tráp và cô cạy cạy cho bung ra rồi cô mở tráp lấy mấy tờ tiền có ở đó rồi cô đẩy hộp vào lại trong tủ chén và khép cửa tủ chén rồi cô đứng đó với mấy tờ tiền trong tay rồi cửa phòng khách mở và cô thấy mặt mẹ cô trong ánh đèn bà cầm giơ trước mặt
Mày làm gì đó, mẹ Herdis hỏi
Alida đứng đó rồi cô tụt xuống ghế
Mày cầm gì trong tay đó, mẹ cô nói
Không mày, bà nói
Không mày bị gì vậy, bà nói
Vậy là giờ mày tới nước đó, bà nói, trộm cắp
Tao sẽ tóm được mày, bà nói
Mày ăn cắp của mẹ ruột mày, bà nói
Sao lại như vậy được, bà nói
Mày giống hệt cha mày, mày đó, bà nói
Đê tiện như ông ta, bà nói
Mày còn là đứa con gái mất nết, bà nói
Nhìn mày đi, bà nói
Trả tiền đây, bà nói
Trả tiền đây ngay, bà nói
Đồ con điếm, mẹ Herdis nói
rồi bà chộp tay Alida
Buông tôi ra, Alida nói
Buông ra, mẹ Herdis nói
Buông ra, đồ con điếm, bà nói
Không đời nào tôi buông ra, Alida nói
Ăn cắp của mẹ ruột, mẹ Herdis nói
và Alida đưa tay bên kia đánh mẹ Herdis
Mày đánh mẹ ruột mày, mẹ Herdis nói
Không mày còn tệ hơn cha mày, bà nói
Tao sẽ không để ai đánh tao, bà nói
rồi Herdis túm tóc Alida kéo và Alida ré lên rồi cô chộp tóc mẹ Herdis mà kéo rồi Asle đứng đó và anh nắm tóc Herdis gỡ ra rồi anh đứng đó giữ chặt bà
Ra ngoài đi, Asle nói
Em đi đây, Alida nói
Ừ đi đi, anh nói
Cầm tiền ra ngoài sân chờ đó, Asle nói
Alida nắm chặt tiền và bước ra sân rồi cô đứng đó cạnh mấy bao đồ và giỏ lưới mà trời thì lạnh rồi cô thấy trăng sao chiếu sáng và cô không nghe thấy gì rồi cô thấy Asle trong nhà bước ra đi lại chỗ cô rồi cô đưa mấy tờ tiền cho anh và anh cầm lấy gấp lại nhét vào túi rồi Alida hai tay xách hai giỏ còn Asle xốc hai bao đựng mọi thứ họ có lên vai và một tay xách hộp đàn vĩ cầm rồi anh nói họ nên đi rồi họ cất bước xuôi Brotet và không ai nói gì và đêm đó trời trong có sao nhấp nháy và trăng sáng rồi họ bước xuôi Brotet và dưới kia là nhà thuyền cùng con thuyền, buộc dây
Mình cứ lấy thuyền được không, Alida nói
Ừ được, Asle nói
Nhưng mà, Alida nói
Mình có thể an toàn lấy thuyền, Asle nói
Mình cứ lấy thuyền rồi chèo đi Bjørgvin, anh nói
Em không phải sợ đâu, anh nói
Alida với Asle bước tới thuyền rồi anh kéo nó lên bờ và bỏ mấy bao đồ và giỏ lưới và hộp đàn vĩ cầm lên thuyền, Alida bước lên, rồi Asle tháo dây buộc thuyền và chèo thuyền ra nước và anh nói thời tiết tốt, trăng sáng, sao nhấp nháy, trời lạnh và trong, và có gió thuận để đi thuyền êm ả về hướng nam, anh nói, nên giờ họ có thể chèo thuyền đến Bjørgvin và sẽ không khó khăn gì, anh nói, và Alida không muốn hỏi anh có biết đường không và Asle nói anh nhớ lần anh theo ba Sigvald đi thuyền đến Bjørgvin, anh biết phải chèo đi đâu, anh nói, và Alida ngồi đó trên ván ngang và cô thấy Asle chèo và kéo buồm lên rồi cô thấy anh ngồi xuống bên bánh lái rồi thuyền lướt ra xa Dylgja và Alida quay lại thì thấy căn nhà ở Brotet đó, đêm cuối thu này trời thật sáng, căn nhà ở đó trông tiêu điều, và cô thấy cái gò chỗ cô với Asle thường gặp nhau, nơi cô có thai, nơi đứa bé cô sắp sinh được hoài thai, đó là nơi của cô, cô là của nơi đó rồi Alida thấy nhà thuyền cô với Asle sống được vài tháng rồi thuyền lướt quanh doi đất rồi cô thấy núi và đảo nhỏ và rặng đá ngầm và thuyền từ từ lướt tới
Sao em không nằm xuống ngủ đi, Asle nói
Em làm vậy được không, Alida nói
Được chứ, Asle nói
Quấn chăn len đi, rồi nằm xuống phía trước thuyền, anh nói
Alida mở một bao lấy ra bốn tấm chăn họ có rồi cô trải chỗ nằm cho mình đằng trước thuyền rồi cô quấn chăn rồi cô nằm đó lắng nghe biển khỏa lóc bóc lên mạn thuyền và cô chìm vào cái chòng chành nhẹ và cô cảm thấy dễ chịu ấm áp khi cô nằm đó, trong đêm lạnh này, và cô ngước nhìn lên sao trong vắt và mặt trăng tròn sáng rỡ
Giờ cuộc đời sẽ bắt đầu, cô nói
Giờ mình sẽ chèo thuyền vào đời, anh nói
Em không chắc em ngủ được, cô nói
Nhưng em cứ nằm đó nghỉ đi, anh nói
Nằm đây thích quá, cô nói
Em thấy thích thì tốt, anh nói
Phải mọi chuyện đang tốt đẹp, cô nói
rồi cô nghe biển đến, rồi biển đi, trăng chiếu sáng và đêm giống như một ngày kỳ lạ và con thuyền cứ lướt tới, về phía nam, dọc bờ biển
Anh không mệt sao, cô nói
Không, anh tỉnh như sáo, anh nói
rồi cô thấy mẹ Herdis đứng trước mặt gọi cô là con điếm rồi cô thấy mẹ một tối Giáng Sinh vào phòng khách với mấy miếng dẻ sườn cừu, vui vẻ xinh đẹp tốt bụng không có nỗi đau nào bà thường chịu, và cô cứ vậy bỏ đi, cô còn không chào tạm biệt mẹ Herdis, cũng không chào chị Oline, cô chỉ lấy đồ ăn nào tìm được bỏ vào hai giỏ lưới rồi cô lấy tiền có trong nhà rồi cô cứ vậy bỏ đi và cô chắc chắn sẽ không bao giờ, không khi nào gặp lại mẹ Herdis nữa, cô biết vậy, và cô thấy căn nhà đó ở Brotet lần cuối, cô chắc chắn điều đó, cô cũng sẽ không bao giờ thấy lại Dylgja, ví thử cô không bỏ đi, cô sẽ đến gặp mẹ nói rằng cô sẽ không bao giờ làm phiền bà nữa, bây giờ hay về sau trong đời, giờ cô đi đây, họ đã xong xuôi với nhau rồi, cô sẽ nói, họ sẽ không bao giờ làm phiền nhau nữa và cô sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa cũng như cô không bao giờ gặp lại ba Aslak sau khi ông đi rồi biệt tăm, giờ cô sẽ ra đi và không bao giờ quay về và khi mẹ Herdis hỏi họ định đi đâu, Alida sẽ nói bà không cần phải lo chuyện đó rồi mẹ Herdis nói dù sao thì bà vẫn sẽ đưa cô ít đồ ăn đi đường rồi mẹ Herdis lấy cái tráp đựng tiền và đưa cô vài tờ rồi bà nói bà không đời nào xua đuổi con gái ra cõi đời rộng lớn không xu dính túi và cô sẽ không bao giờ còn gặp mẹ nữa rồi Alida mở mắt thì cô thấy giờ sao đã lặn và không còn đêm nữa và cô ngồi dậy thì thấy Asle ngồi đó bên bánh lái

… Giờ tôi chỉ cần tìm được ai đó. Lúc này trong đầu tôi chỉ có mỗi ý nghĩ đó. Tìm người. Cố tìm được ai đó thật nhanh. Tìm được người giúp, nhưng tôi nghĩ gì vậy, vào rừng tối tìm người là sao. Chắc chưa bao giờ tôi làm cái gì tệ hại hơn, đầu tiên để xe lún rồi đi bộ vào rừng tìm người giúp, sao tôi nghĩ sẽ tìm được giúp đỡ trong rừng, trong rừng tối, ý nghĩ đó, không, gọi đó là suy nghĩ cũng sai, cái tôi vừa nghĩ ra, nó giống ý bất chợt hơn, đại loại như vậy. Hành động dại dột mới đúng. Hoàn toàn ngu xuẩn. Ngu ngốc. Ngu ngốc hết chỗ nói. Và tôi chưa lúc nào hiểu được tại sao mình làm những chuyện thế này. Nhưng chắc là chưa bao giờ, trong cả cuộc đời tội lỗi của mình, tôi làm thế này, mà sao làm được nếu tôi chưa từng đi vào rừng lúc cuối thu, gần hết ngày, trời sắp tối, chốc nữa thôi tôi còn không thấy được mình đang đứng đâu và khi ấy thì, phải, lúc ấy thì tôi sẽ không thấy gì ở đâu nữa cả, tôi cũng sẽ không tìm lại được xe, không, sao tôi lại u mê đi như vậy, không, cái này còn tệ hơn ngu, cái này, không, tôi không biết nói thế nào nữa. Giờ thì tôi không còn thấy gì nữa cả, giữa cây cối đây đã tối om. Rồi còn tuyết này. Cái lạnh này nữa. Vì tôi đang lạnh tê tái. Phải, tôi lạnh cóng thật rồi, tôi nhớ là chưa bao giờ thấy lạnh như vậy. Nhưng nếu về được xe thì tôi có thể nổ máy, bật hệ thống sưởi lên, cho ấm người lên, như người ta nói. Có chút hơi ấm. Còn đây thì giữa rừng tối. Tôi cũng mệt quá. Tôi cần nghỉ một lát. Nhưng tôi biết ngồi xuống đâu. Ở kia, đằng kia, chẳng phải đằng kia có tảng đá sao. Đúng rồi, một tảng đá to, tròn trịa ngay giữa rừng, một tảng đá trông như được đẽo tạc để ngồi, bên trên có cành cây giăng, cũng khá cao trên thân, như mái che. Và tuyết trắng trên cành. Tuyết dưới chân tôi trắng, tuyết ở đó, trên cành cây cũng trắng. Vậy là ngay trước mặt tôi có một tảng đá, to tròn giống như được đẽo ra để ngồi. Tôi phải nghỉ ngơi một lát. Tôi phải ngồi xuống tảng đá. Nhưng tôi có làm được không, vì tôi lạnh quá chừng. Tôi run lập cập. Nhưng tôi mệt quá. Tôi phải ngồi xuống tảng đá. Tôi đến ngồi xuống tảng đá. Nhưng tôi vẫn thấy mệt, tôi vẫn run cầm cập. Cũng có thể, giờ ngồi trên tảng đá này rồi, tôi thấy còn lạnh hơn khi tôi đứng nhìn tảng đá, và lạnh hơn lúc đi giữa cây nhiều. Vậy là ngồi trên tảng đá này đây cũng vô ích. Tôi không nghỉ ngơi được, nên tôi còn lạnh hơn. Tôi phải đứng lên. Tôi không được ngồi lại trên tảng đá này. Tôi đứng lên. Tôi phải tìm được ai đó, hoặc tôi phải quay lại xe rồi mai tìm ai đó, phải, khi trời sáng, phải, ắt còn có nắng. Vì Mặt Trời có thể ló ra, mà vào mùa này trong năm, phải, Mặt Trời quả có thể làm ta ấm. Nên phải mà tôi biết đi lối nào để về lại xe, nhưng tôi không biết. Nhưng chắc tôi chỉ cần bước theo hướng này hay hướng khác, có khi tôi sẽ quay lại được đường mòn, bấy giờ chắc tôi cứ lần theo dấu chân mình mà về lại xe. Bởi chắc dấu chân tôi đã hiện rõ trên tuyết. Phải, tôi làm vậy được. Tôi muốn làm vậy. Tôi sẽ cố làm vậy. Vì tôi còn biết làm gì nữa. Đằng nào tôi cũng không thể ngồi mãi trên tảng đá, chắc chắn rồi. Nhưng giờ trời tối quá chắc sẽ khó thấy dấu chân ngay cả khi cũng mò ra đường mòn. Tôi phải đứng lên. Tôi chỉ cần bước theo một hướng nào đó, rồi thì chắc sẽ thấy đường mòn. Tôi không biết phải đi theo hướng nào, và bởi không biết, tôi đi theo hướng nào thì cũng vậy thôi. Tôi chỉ cần cất bước. Tôi bước. Tôi bước thẳng tới trước. Tôi nghĩ chuyện này sẽ không suôn sẻ được. Tôi sẽ chết cóng. Nếu không có phép màu xảy ra, tôi sẽ chết cóng. Và có lẽ đó chính là lý do tôi bước vào rừng, vì tôi muốn chết cóng. Nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn chết. Hay phải chăng đó chính là điều tôi muốn. Nhưng sao tôi lại muốn chết. Đó là cái tôi không muốn, bởi vậy tôi mới muốn về lại xe để sưởi ấm. Nên giờ tôi bước, giờ tôi cố bước thật nhanh, bởi như vậy tôi thấy ấm một chút, ít ra tôi thấy ấm hơn chút so với khi ngồi trên tảng đá. Tôi cứ bước. Chắc lát nữa thôi tôi sẽ tới chỗ xe. Vì tôi phải về lại. Tôi vẫn chưa đi quá sâu vào rừng. Tôi vẫn chưa đi xa gì. Nhưng tôi không biết mình đã đi bao xa và bao lâu. Không xa, cũng không thể lâu lắm. Nhưng giờ trời tối quá. Tôi dừng một lát. Tôi nhìn thẳng tới trước vào bóng tối đen kịt, tựa hồ không còn thấy gì được, chỉ có bóng tối mịt mùng. Tôi nhìn lên, ngước lên, và tôi thấy một vòm trời tối đen không sao. Trong rừng tối, dưới vòm trời đen. Tôi đứng im. Tôi lắng nghe thinh lặng. Nhưng chắc đó chỉ là nói hoa mỹ. Và nếu có một thứ tôi cần tránh lúc này thì đó là nói văn hoa. Bóng tối này làm tôi sợ. Tôi đang sợ, chỉ có vậy thôi. Nhưng đó là nỗi sợ điềm nhiên. Một nỗi sợ không lo âu. Nhưng tôi đang sợ thật sự. Hay đó chỉ là chữ nghĩa. Không, mọi thứ trong tôi như đang chuyển động kiểu nào đó, không phải một mà nhiều chuyển động rời rạc, những chuyển động hỗn loạn, quăng quật, lởm chởm, giằng xóc. Phải, nó là như vậy. Tôi đứng nhìn thẳng vào bóng tối dày đặc trước mặt. Rồi thì tôi thấy bóng tối thay đổi, không, không phải chính bóng tối, mà thứ gì đó tách ra khỏi bóng tối tiến về phía tôi. Giờ thì tôi thấy thật rõ ràng. Có gì đó đang tiến tới tôi, và có lẽ đó là người. Hay thứ gì. Phải, chắc là người rồi. Nhưng đó không thể là người được. Nó không thể nào là người, không phải ở đây, không phải lúc này. Nhưng nếu vậy thì nó là gì. Tôi thấy bóng dáng thứ gì đó, và nó trông như người. Bởi nó đâu thể là gì khác, phải không. Tôi đứng im phắc. Tôi đứng như không dám nhúc nhích. Giờ thì trời đã tối om và ở trước mặt kia, tôi thấy bóng dáng gì đó như người. Một thứ sáng mỗi lúc một rõ dần. Phải, một ánh sáng trắng trong bóng tối kia, ngay trước mặt tôi. Nó ở xa tôi hay nó gần bên. Tôi không nói chắc được. Không thể nào, phải, không làm sao biết nó gần hay xa. Nhưng nó ở đó. Một bóng trắng. Sáng. Và tôi nghĩ nó đang bước tới tôi. Hay tiến tới tôi. Bởi nó không bước. Nó cứ tiến tới gần hơn gần hơn nữa. Và bóng đó tuyền một màu trắng. Giờ thì tôi thấy nó thật rõ ràng. Phải, nó trắng. Một thứ trắng. Nó rõ mồn một giữa bóng tối mịt mùng. Trắng sáng rực. Một thứ trắng sáng. Tôi đứng im phắc. Tôi cố gắng không cử động. Chỉ đứng im thin thít. Một thứ trắng sáng. Một bóng người. Một người bên trong một thứ trắng sáng. Phải, có lẽ giống như vậy. Và thứ đó đang tiến lại gần. Hay quay đi. Không, nó không bỏ đi, ít ra thì nó không làm vậy. Thứ trắng sáng cứ tiến lại gần. Cái bóng chắc là người cứ tiến lại. Giờ thì tôi thấy cái bóng đã thành một quầng sáng trắng hơn. Phải, một quầng sáng. Và quầng sáng này cứ lan rộng dần. Nhưng vậy thì đó không thể nào là một người đang bước tới tôi. Không, không thể có chuyện đó. Không phải trong rừng đây, không phải lúc này, trong tối, ban đêm. Đó không thể nào là người. Nhưng vậy thì nó là gì. Vì thứ đó trông giống người. Nó có dáng dấp như người. Tôi đứng im. Tôi cố đứng im hết mức. Tôi thấy mình chết trân. Thứ đó cứ tiến tới mỗi lúc một gần và càng lúc càng, phải, phải rồi, sáng chói một màu trắng, ánh sáng tỏa ra từ bên trong, chắc tôi phải diễn đạt như vậy. Tôi hít thở sâu. Tôi nhắm mắt. Tôi nghĩ giờ mình đang ở tít trong rừng tối đen, trời thì lạnh, mình thì lạnh cóng. Rồi mình thấy một bóng dáng sáng ngay trước mặt tiến về phía mình. Giờ thì cái bóng đã gần đến mức tôi đưa tay ra chạm cũng được. Nhưng tôi không muốn chạm vào cái bóng, vì tôi tin chắc nếu đưa hai tay ra chạm cái bóng thì tôi sẽ không cảm nhận được gì, cái bóng sẽ chỉ như không khí, vậy nhưng cái bóng đang đứng đó trước mặt tôi, cách chưa đầy một mét, và có lẽ nó là người nữ, nếu cái bóng là người và có giới tính. Không, nó không có giới tính. Nó không phải cái bóng có giới tính, vì nó không là nam mà cũng không là nữ. Nhưng vậy thì đó là bóng gì. Tôi có nên cố nói gì với thứ đó. Nhưng tôi đâu thể nói chuyện với không khí, khoảng không, hư không, và, phải, với thứ gì. Tôi chỉ đứng đó. Tôi không nhúc nhích. Tôi nhìn bóng dáng sáng, bóng tối vây quanh, và giờ thứ đó tỏa ánh sáng trắng bên trong bóng dáng tôi thấy ban đầu. Mọi thứ bên trong bóng đó giờ cũng là một thứ trắng sáng. Ánh sáng rực rỡ, nhưng nhìn không chói mắt. Nhìn dễ chịu. Nhìn dễ chịu kỳ lạ. Bóng trắng và tôi. Tôi có nên nói gì với thứ đó không. Hay tôi nên bỏ đi. Nhưng cái bóng đang đứng ngay trước mặt tôi, nên tôi không thể đâm thẳng vào cái bóng. Hay cũng được. Phải, tôi đâm thẳng vào cái bóng cũng được. Nhưng không, tôi không làm vậy được. Làm vậy thì sai trái quá. Tôi cứ đứng đó. Nhưng cái tôi đang thấy không thể nào thực hữu được, nên vậy nghĩa là tôi bắt đầu bị ảo giác. Nhưng đây là ảo ảnh mà không phải thực tại hay sao. Bóng trắng đó không có thực hay sao. Hay là tôi cứ thử rón rén chạm vào nó xem sao. Nhưng ta đâu thể chạm vào thứ trắng thật trắng như vậy được. Vì ta làm bẩn nó thì sao. Mà thử nghĩ làm bẩn thứ gì trắng đến như vậy. Không, sao tôi có thể dù chỉ nghĩ như vậy. Cũng có thể tôi không định bụng làm vậy, ý nghĩ cứ nảy ra thôi, nhưng chỉ như một ý, không phải cái tôi thật bụng định làm. Không, tất nhiên là không. Vậy là tôi chỉ đứng đó trước thứ tuyền một màu trắng. Tôi còn biết làm gì nữa. Tôi chỉ đứng, trơ ra đó. Nhưng thật lạ, tôi không thấy lạnh nữa. Tôi không lạnh cóng nữa, thay vì vậy tôi cảm thấy hơi ấm từ thứ đó tỏa đến tôi. Hay là không phải từ thứ đó. Nhưng vậy sao tôi thấy ấm hơn nhiều so với trước khi thứ ấy xuất hiện, và chẳng phải thứ đó càng đến gần tôi càng ấm hay sao, phải, đúng là vậy. Giờ nghĩ lại tôi thấy nó là như vậy. Cái bóng càng đến gần, tôi càng thấy ấm. Muốn hay không thì chuyện vẫn là như vậy. Không làm sao khác được. Nhưng tại sao thứ đó lại hiện diện trước mặt tôi, tuyền một màu trắng. Bỗng đâu nó tiến tới, trong bóng tối đó, rồi dừng trước mặt tôi. Mới đầu tôi thấy nó như một bóng dáng trắng và, phải, sáng, rồi thì như một thực thể phát sáng. Nhưng tôi không thể cứ đứng trước mặt thứ sáng trắng như vậy. Ta không làm như vậy được, không, tuyệt đối không. Bất chợt tôi cảm nhận cái gì như bàn tay trên vai, nặng mà cũng nhẹ tênh. Hay một bàn tay thật rồi. Không, không phải bàn tay, nhưng nó cho cảm giác như bàn tay, vậy thì nó là gì, bởi, hay là nếu, nó không phải bàn tay. Rồi thì cái gì như cánh tay, phải, chắc đó là cánh tay, choàng qua vai tôi và ôm tôi, nhẹ, nhưng tôi cảm nhận được. Tôi cố đứng im phắc, bất động hoàn toàn, hay ít ra cũng bất động hết mức có thể. Vì tôi còn biết làm gì nữa. Tôi không đâu xoay lưng lại với ánh sáng trắng rồi bỏ chạy, vào bóng tối mịt mùng. Thôi mà. Thứ đó không đi theo tôi được hay sao. Hay là giờ tôi đã thành gần như một phần của ánh sáng đó rồi. Nhưng sao có chuyện như vậy được. Vì giờ đây cánh tay, nếu gọi vậy là đúng, của ánh sáng trắng tựa hồ như không tách rời với thân tôi, và để tìm hiểu xem có phải vậy không, để biết điều đó, tôi phải cử động, mà đó lại là điều tôi không mong làm, hay tuồng như tôi không được phép làm. Và cái cấm đoán này bó buộc và không sửa đổi gì được, có vẻ như vậy. Tôi tiếp tục đứng im. Tôi thở đều, im khe. Vì tôi cũng không muốn hơi thở làm phiền cái bóng, phải, ánh sáng tuyền một màu trắng này. Thế rồi tôi cảm thấy bàn tay của ánh sáng trắng nhẹ bẫng cất khỏi vai tôi. Và đúng lúc đó tôi nhận ra mình nhắm mắt, tôi không biết mình đứng như vậy bao lâu, nhưng giờ mở mắt ra thì tôi không còn thấy cái ánh sáng trắng nữa. Tôi nhìn quanh quất, nhưng không thấy đâu. Giờ cử động lại được rồi, tôi quay nhìn vào bóng tối mịt mùng. Tôi chỉ thấy mỗi bóng tối. Hệt như trước. Nhưng thứ đó đi đâu rồi. Phải, nó vừa tan đi. Biến mất. Đơn giản vậy thôi. Nó hiện ra từ từ rồi biến đi đột ngột. Chuyện gì đang xảy ra, giữa rừng đây, trong bóng tối cây rừng đen kịt, tuyết trắng, trên cành và dưới mặt đất giữa cây. Đó là chuyện đang ở đây. Cái đó với tôi. Rồi là thứ ánh sáng này, nhưng nó không còn ở đây nữa, hay nó vẫn còn đó, chỉ là tôi không thấy, hay cái bóng đi mất rồi nên tôi hỏi: người còn đó không – và tôi không nghe trả lời nên tôi nghĩ tất nhiên là thứ đó không trả lời, vì có là gì thì nó cũng không phải người, nhưng, phải rồi, nó cũng không phải ma, mà có thể, có lẽ, biết đâu nó lại là thiên thần, có khi là thiên sứ của Chúa. Vì thứ đó thật sáng, thật trắng, cũng có khi nó là một thiên thần ác. Vì thiên thần ác cũng là thiên thần ánh sáng, có lẽ mọi thiên thần đều tỏa ánh sáng trắng, thiên thần thiện lẫn thiên thần ác. Cũng có thể mọi thiên thần đều vừa thiện vừa ác, bởi điều đó cũng có thể đúng. Rồi tôi hỏi: người còn đó không – thì tôi nghe một giọng đáp: có, còn, phải, ta đang ở đây, sao ngươi hỏi – nên tôi hỏi: người có biết tôi là ai không – thì giọng hỏi tại sao tôi nói chuyện với nó và tôi không biết trả lời sao, bởi tôi tin chắc tôi đang nói và nhận được câu trả lời là với thứ tỏa ánh sáng trắng, tôi tin chắc như vậy đến độ còn không nghĩ tới, nhưng giờ tôi nghĩ đó chắc là ai, hay thứ gì, khác. Nhưng đó có thể là ai, còn ai khác ở trong rừng tối này hay sao, không, vậy thì đó là ai…
Hình ảnh sách

©2024 Bản quyền thuộc về Sách Thiện Tri Thức

Hotline: + 84328 033 988

Email: contact@thientrithuc.com.vn

Website: https://thientrithuc.com.vn

HỆ THỐNG PHÁT HÀNH

CÔNG TY XUẤT BẢN SÁCH THIỆN TRI THỨC

Địa chỉ: số 141, ngõ 325 Kim Ngưu, Hai Bà Trưng, Hà Nội