Cái gì tồn tại trong khoảng không gian ở giữa?
Ma Trận Thần Thánh
“Khoa học không thể giải đáp bí ẩn tối thượng của tự nhiên. Bởi vì, xét cho cùng, bản thân chúng ta là... một phần của bí ẩn mà chúng ta đang cố gắng giải đáp.
– Nhà vật lý học Max Planck (1858–1947)
“Khi chúng ta hiểu chính mình, ý thức của mình, chúng ta cũng hiểu được vũ trụ và sự chia tách biệt sẽ biến mất.”
– Nhà vật lý học Amit Goswami
Bạn có thể tưởng tượng Ma Trận Thần Thánh như một tấm chăn khổng lồ phủ khắp cả thế giới chưa được biết đến và bao trùm mọi thứ trong đó. Lớp phủ này dày nhiều lớp và hiện diện mọi lúc mọi nơi và vốn đã ở đó. Cơ thể, cuộc sống và tất cả những thứ mà chúng ta biết đều tồn tại và diễn ra bên trong kết cấu của lớp chăn này. Từ sự phôi thai trứng nước trong bụng mẹ của chúng ta cho đến hôn nhân, ly hôn, tình bạn và sự nghiệp, tất cả những gì chúng ta trải qua có thể được xem là “nếp nhăn” trong lớp chăn này.
Theo góc độ lượng tử, mọi thứ từ nguyên tử của vật chất và ngọn cỏ cho đến cơ thể của chúng ta, hành tinh và hơn thế nữa có thể coi là một “sự xáo trộn” trong thớ vải trơn nhẵn mềm mại của tấm chăn phủ không gian-thời gian này. Có lẽ không phải tình cờ mà những tín ngưỡng tâm linh và thơ ca cổ đại đều mô tả sự sống tồn tại theo cùng một cách giống nhau đến vậy. Ví dụ như kinh Vệ Đà, mô tả về một trường “ý thức thuần khiết” hợp nhất gột rửa và thấm nhuần tất cả mọi tạo vật. Trong những tín ngưỡng này, những trải nghiệm của chúng ta về suy nghĩ, cảm giác, cảm xúc và niềm tin - và tất cả những phán xét mà chúng tạo ra - được coi là những sự xáo trộn, gián đoạn trong một trường vốn trơn tru và bất động.
...
Chúng ta có thể áp dụng kiến thức này theo cách hữu dụng và có ý nghĩa trong cuộc đời mình. Khi chúng ta làm vậy, kết nối của chúng ta với nhau và với vạn vật là không thể chối bỏ. Chính nhờ sự sáng tỏ về mối kết nối này mà chúng ta có thể nhận ra bản thân thật sự quyền năng đến nhường nào. Từ việc nhận biết về sức mạnh đó, chúng ta có cơ hội trở thành những con người hiền hòa và nhân ái hơn, chủ động tạo ra một thế giới phản chiếu những phẩm chất này - và hơn thế nữa. Thông qua Ma Trận Thần Thánh, chúng ta có cơ hội tập trung vào những thuộc tính này trong cuộc sống của chúng ta, áp dụng chúng như một công nghệ nội tâm về cảm xúc, sự tưởng tượng và những ước mơ. Khi chúng ta thực sự làm vậy, chúng ta chạm đến quyền năng cốt lõi để thay đổi cuộc sống và thế giới.
Trong rất nhiều cách mà chúng ta có thể định nghĩa về Ma Trận Thần Thánh, có lẽ cách đơn giản nhất là nghĩ về nó như một thứ sở hữu ba điều cơ bản: (1) vật chứa để vũ trụ tồn tại bên trong ; (2) cây cầu nối giữa thế giới bên trong và bên ngoài của chúng ta và (3) tấm gương phản chiếu suy nghĩ, cảm xúc và niềm tin hàng ngày của chúng ta.
Có ba thuộc tính nữa khiến cho Ma Trận Thần Thánh khác biệt với bất kỳ năng lượng nào khác. Đầu tiên, ta có thể mô tả năng lượng này có mặt ở mọi nơi trong mọi thời điểm... nó vốn đã tồn tại. Không giống với chương trình phát sóng trên TV hay đài phát thanh mà người ta tạo ra ở một nơi trước đó rồi mới gửi đi và nhận về ở một nơi khác, trường năng lượng này dường như đã tồn tại ở khắp mọi nơi.
Thứ hai, có vẻ như trường này bắt đầu cùng lúc quá trình sáng tạo khởi phát - với vụ nổ lớn hay bất cứ thứ gì mà chúng ta gọi là “sự khởi đầu”. Rõ ràng, không ai ở đây để cho chúng ta biết thứ gì đã tồn tại trước đó nhưng các nhà vật lý tin rằng sự giải phóng năng lượng khổng lồ tạo nên vũ trụ của chúng ta chính là hành động tạo thành không gian.
Như Bài ca về sự sáng tạo trong bản cổ kinh Vệ Đà đã gợi ý, trước thời điểm khởi đầu “lúc đó ngay cả hư vô cũng không tồn tại, không khí cũng như thiên đường đều chưa tồn tại”. Khi sự tồn tại của “cái không” bùng nổ trở thành “thứ gì đó” của không gian thì những thứ trong cái hư không đã ra đời. Chúng ta có thể nghĩ về Ma Trận Thần Thánh như một dư âm của khoảnh khắc mà bánh xe thời gian bắt đầu chuyển bánh cũng như một liên kết được tạo thành từ thời gian và không gian giúp kết nối chúng ta với sự sáng tạo của vạn vật. Chính bản chất của kết nối luôn hiện hữu này đã cho phép vạn vật tồn tại bên trong Ma Trận có tính chất không chia tách nhau.
Thuộc tính thứ ba của trường này có lẽ là yếu tố khiến cho nó trở nên rất có ý nghĩa trong cuộc sống của chúng ta, đó là nó dường như có “trí tuệ”. Nói theo cách khác, trường này tương tác với lực từ cảm xúc con người. Theo ngôn ngữ của thời cổ xưa, các tín ngưỡng cổ xưa đã nỗ lực để chia sẻ bí mật to lớn này với chúng ta. Những lời chỉ dẫn được khắc sâu trên những vách đền thờ, viết trên những tấm giấy da sờn nát và thấm nhuần vào cuộc sống của chính những tộc người đó, những chỉ dẫn cho chúng ta biết cách thức để giao tiếp với năng lượng kết nối vạn vật mà người xưa đã để lại cho chúng ta. Tổ tiên ta đã cố gắng cho chúng ta thấy cách để chữa lành cơ thể và thổi luồng sinh khí vào những khát vọng sâu kín nhất và những ước mơ vĩ đại nhất. Sau gần 5.000 năm người xưa ghi lại những chỉ dẫn đầu tiên, khoa học mới khám phá ra mối quan hệ giữa thế giới của chúng ta và bản thân chúng ta.
…
Đã bao nhiêu lần bạn thấy mình đang tận hưởng thời gian với bạn bè trên một con phố đông đúc, trung tâm mua sắm hoặc sân bay, chỉ để có cảm giác kỳ lạ rằng bạn đã ở đó hay cùng với chính những con người đó trước đây, thực hiện chính xác những gì bạn đang thực hiện tại thời điểm đó? Mặc dù những ví dụ đơn giản này rất thú vị, chúng mang ý nghĩa hơn là những sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đây cũng chính là thứ sức mạnh đã cho biết rằng chúng ta không chỉ là những kẻ quan sát trong thế giới này. Điểm mấu chốt để trải nghiệm bản thân theo cách này là kiến tạo những trải nghiệm — nhằm nhìn sâu vào những hiểu biết siêu việt của bản thân khi chúng ta muốn có chúng thay vì để cho chúng dường như “tự xảy đến”. Ngoại trừ một vài người có khả năng đặc biệt, dường như chúng ta không thể xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc, du hành thời gian và giao tiếp nhanh hơn những định luật vật lý cho phép: Tất cả chung quy đều do những gì chúng ta tin tưởng về bản thân và vai trò của chúng ta trong vũ trụ. Và đó là những gì mà chúng ta sẽ đề cập đến trong toàn bộ cuốn sách.
….
Với mỗi mảnh ghép của bản thân mà chúng ta đã trao đi để có được địa vị của chúng ta trong cuộc sống ngày hôm nay, tất cả đều để lại sự trống trải đang chờ được lấp đầy. Chúng ta liên tục tìm kiếm bất cứ điều gì để khỏa lấp nỗi trống trải đặc biệt đó trong chính mình. Khi chúng ta tìm thấy ai đó sở hữu chính những thứ mà chúng ta đã cho đi, chúng ta cảm thấy thật tốt khi được ở gần bên anh ta hay cô ta. Thứ phẩm chất tinh túy của con người đó lấp đầy khoảng trống nội tâm trong chúng ta và khiến chúng ta một lần nữa cảm thấy trọn vẹn.
Nếu muốn sinh tồn trong cuộc sống, chúng ta tất cả đều phải thỏa hiệp phần lớn con người thật của mình. Mỗi lần làm vậy, chúng ta đánh mất thứ gì đó bên trong theo những cách có thể chấp nhận về mặt xã hội nhưng vẫn vô cùng đau đớn. Việc tiếp nhận vai trò người trưởng thành khi bỏ lỡ tuổi thơ sau khi gia đình tan vỡ; việc mất đi bản sắc chủng tộc khi các nền văn hóa bị áp đặt với nhau; việc phải vượt qua một chấn thương thời thơ ấu bằng việc kìm nén những cảm xúc tổn thương, giận dữ và thịnh nộ đều là những ví dụ về sự mất mát của bản thân.
Khi đến một thời điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta thực sự muốn mở lòng và chia sẻ bản thân với một người khác, chúng ta tìm đến tình yêu bên trong chính mình chỉ để nhận ra nó đã biến mất và để lại một khoảng trống to lớn ở nơi nó đã từng tồn tại. Chúng ta khám phá ra rằng chúng ta đã đánh mất bản thân từng chút một cho chính những trải nghiệm mà ta đã từng tin tưởng để cho phép chúng đi vào cuộc đời của mình.
Ngay cả khi thế giới tin rằng cuộc sống của chúng ta vẫn bình thường thì nội tâm chúng ta có thể đang gào thét đòi thay đổi và cảm thấy thất vọng bởi lẽ chúng ta không biết cách chia sẻ nhu cầu này với những người thân thiết. Đây là một khuôn mẫu tích lũy những điều tiêu cực. Những cảm xúc thật của chúng ta bị khoác lên lớp vỏ bọc căng thẳng, thù địch hay đôi khi là sự vô cảm trong mối quan hệ.