Đừng hối hận vì sự lựa chọn của mình. Cho dù em có chọn khác đi, anh cũng không thể ở bên em được. Linh hồn của em đã lựa chọn việc cưới chồng mình trong kiếp này để báo đáp ân tình trong kiếp trước. Và anh tôn trọng quyết định đó của linh hồn em. Cho dù anh không thể ở bên em trong kiếp này, anh đã lên kế hoạch cuộc đời mình để mang lại cho em hạnh phúc. - T
Anh không rời xa em. Anh đã được tự do để ở bên em, tại bất kì nơi nào em đến. - T
Tôi lặng người nhìn vào tấm vé máy bay trong tay. Đầu có rất nhiều câu hỏi nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong khi đó, tim lại nhói đau khiến tôi không thể kiềm chế được những dòng nước mắt cứ tuôn trào. Nỗi đau mất anh đột ngột trong tiền kiếp dường như đã hằn sâu vào trong linh hồn. Bây giờ nó đang nổi lên và vỡ òa trong nhận thức. Câu chuyện từ kiếp trước đang sắp lặp lại trong kiếp này...
Chồng tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn với những chuyến bay về Việt Nam thường xuyên của tôi. Lần đầu tiên khi anh nghe tôi kể về chuyện này, anh đã rất tốt và rộng lượng khi bảo tôi: “Em hãy làm những gì mà em cảm thấy cần làm”. Nhưng khi tôi nói với anh sau chuyến bay lần hai, rằng tôi cần phải về Việt Nam mỗi hai hoặc ba tuần, thì anh trợn mắt lên và nhìn tôi kinh ngạc: “Sao mà em có thể nói về việc này trong khi em mới quay về Singapore ngày hôm qua cơ chứ? Anh không thể nào đồng ý cho em đi được. Phải đợi Dần làm xong trị liệu đã rồi tính.”
Tôi đồng ý đợi đến ngày 21 tháng 5 mới về. Nhưng Vũ trụ lại có cách thử thách tôi một lần nữa. Không lâu sau khi tôi đồng ý với chồng là tôi sẽ dời chuyến bay của mình đến ngày 21, một số học sinh của T lan truyền trên Facebook những tấm ảnh về anh. Tôi nhận được tấm ảnh đó từ hai người bạn của mình. Tim tôi quặn đau khi thấy hình ảnh anh nằm trên giường trong trang phục bệnh viện, nụ cười nhợt nhạt xanh xao. Tôi không thể chịu đựng được hơn nữa. Sự đau xót khi nhìn thấy anh trong hình ảnh đó như cắt vào xương vào thịt tôi. Tôi vào phòng khóa cửa lại và nằm khóc nức nở, căm hận thế giới này đã không cho tôi sống thật với những cảm xúc không thể chối bỏ của mình.
Yến à, đừng buồn nữa em. Nếu em thực sự yêu T, em hãy yêu những người xung quanh như em đã yêu T vậy, hãy đối xử với họ như em đã đối xử với T. Hãy yêu T thông qua các con em, hãy yêu T thông qua chồng em, hãy yêu T thông qua tất cả những người em gặp trên con đường em đi. Đối xử và yêu thương họ như em đối xử và yêu thương T. Bởi vì khi em làm thế, năng lượng yêu thương của em sẽ được nhân lên nhiều lần, và năng lượng đó sẽ chữa lành cho T.
Một giọng nói bất chợt xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cảm thấy kì lạ. Tôi không biết tại sao giọng nói đó lại tự nhiên xuất hiện. Nó giống như tiếng chuông gióng lên làm tôi thức dậy từ nơi tăm tối. Nó soi rọi ánh sáng dẫn lối trên con đường mà tôi đang mò mẫm tìm lối ra.
Năng lượng yêu thương của em sẽ là năng lượng chữa lành cho T. Nếu em vẫn cứ buồn như vậy, T sẽ không thể nhận được năng lượng chữa lành của em. Bởi vậy, cứ mỗi lần em nghĩ đến T, hãy yêu thương người kế bên như là em đang yêu thương T vậy. Mỗi lúc như thế, T sẽ nhận được năng lượng yêu thương và chữa lành của em để vượt qua bệnh tật.
Tiếng nói này từ bên trong mình, tôi tự nhủ. Nó giúp tôi chữa lành nỗi đau của mình gần như tức thì. Nhưng tôi không biết tại sao nó lại xuất hiện trong đầu mình.
Hãy dừng lại, cảm nhận và lắng nghe. Trời và đất đang nói với em. Không gian, cây cối, chim chóc đang nói với em. Sự im lặng đang nói với em. Chỉ cần ngồi yên, em sẽ nghe được tiếng của anh. Anh lúc nào cũng ở bên em. Anh đã trở về với linh hồn của thế giới. Anh là cỏ dưới chân em. Anh là mưa, là gió, là hơi thở ra vào của em. Hãy ngồi yên và cảm nhận anh ở trong em. - T
Ngày 7 tháng 6 năm 2018
Tôi: Hôm nay là tròn một tuần T ra đi rồi. Em nhớ T lắm có biết không. Ở trên đó có nhìn thấy em không?
T: Có chứ, mỗi lần em nghĩ đến T, là T sẽ ở bên em ngay tức khắc.
Tôi: Trên đó T làm gì? T đã yên bình chưa?
T: T đang tái tạo năng lượng và suy nghĩ về kiếp sống vừa qua.
Tôi: T nghĩ gì về kiếp sống vừa qua? T có hài lòng không? T có hạnh phúc không?
T: T hài lòng rằng T đã cống hiến cả đời cho giáo dục. T muốn cảm ơn mọi người đã yêu thương T nhiều như vậy. Tuy nhiên, vẫn còn một số bài học chưa học được. Nếu T tin tưởng vào chính mình nhiều hơn, thì cuộc đời có thể đã khác.
Tôi: Tại sao T lại không tin vào mình?
T: T không tin vào tình cảm của mình. T đã đẩy tình cảm sang một bên để chọn lý trí. Đến bây giờ T mới nhận ra, lý trí chỉ phản ánh quan niệm xã hội, còn trái tim thì phản ánh sự thật. T đã được nuôi dạy để chọn lý trí thay vì trái tim, thế nên mới không tin vào mình.
Tôi: Có phải đó là lý do mà cảm xúc bị kìm nén gây tổn thương cơ thể không?
T: Đó là một trong những lý do. Một lý do khác là T không biết trân trọng cơ thể của mình. T không biết trân trọng chính mình. Lúc nào T cũng đặt người khác lên trên, và lỗ trống không biết yêu thương chính mình đã chuyển hóa sang bệnh tật cơ thể.
Tôi: Nếu như T có cơ hội làm lại cuộc đời, T sẽ có lựa chọn khác không?
T: Trong cái dở có cái hay. Thực sự thì lúc T được sống nhiều nhất là lúc T bị bệnh. Bởi vì không có tương lai, nên T mới bắt đầu sống trong hiện tại. T cảm nhận được từng hơi thở của mình. T cảm nhận được tình yêu thương của mọi người. Sự thật là T chỉ thực sự sống khi mà T sắp chết.
Tôi: T có ước nguyện gì trước khi ra đi không?
T: Có, T muốn khỏe mạnh trở lại để thể hiện lòng biết ơn với mọi người. T cảm thấy T thật giàu có mà từ trước tới giờ T không nhận ra.
Tôi: Nếu T khỏe trở lại, T sẽ làm gì trước?
T: T sẽ ôm mẹ T và nói lời xin lỗi bà. T đã không thể hiện sự quan tâm với bà trong nhiều năm nay. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, T rất muốn làm thế nhưng cơ thể quá yếu không làm được nữa.
Nhìn lại cuộc đời mình, tôi nhận ra tất cả các trải nghiệm trong tuổi thơ, những trắc trở sau khi sinh con và trong cuộc hôn nhân của mình đều hội tụ để dẫn đến thời khắc tâm linh thiêng liêng khi phát hiện ra bệnh của T. Linh hồn của anh đã lựa chọn thời điểm khi linh hồn tôi đủ sẵn sàng để đối mặt với thử thách tâm linh qua cái chết của anh.
Những ngày đi qua cái chết của anh giúp tôi cảm nhận được một tình yêu vô cùng sâu đậm mà tôi chưa hề trải qua, một tình yêu không có sự sợ hãi, kỳ vọng hay nghĩa vụ. Nó xuyên thấu tâm can, soi sáng và vô điều kiện. Khi tôi nhận ra linh hồn của T trong B, tôi cảm nhận được sự vẹn toàn đầy đủ, một cảm xúc giác ngộ hoàn toàn rằng tôi là một tạo hình của Đấng Sáng Thế. Và tình yêu thực sự hiện hữu trong tất cả những gì đã, đang và sẽ xảy ra.
Tình yêu là cái cách chồng tôi không quan tâm đến nhu cầu của tôi, để tôi cảm nhận được nỗi đau khi phớt lờ nhu cầu của chính mình. Linh hồn của anh đã đồng ý sẽ yêu tôi như vậy.
Tình yêu là cái cách mẹ tôi đã truyền sang cho tôi nỗi đau của sự tự ti về giá trị bản thân, để cho tôi học cách yêu thương bản thân mình vô điều kiện. Linh hồn của bà đã đồng ý sẽ yêu tôi như vậy.
Tình yêu là cái cách mà người hiệu trưởng cũ xuất hiện trong cuộc đời của tôi, khiến tôi vô cùng bức xúc và thu hết can đảm để bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Linh hồn của bà đã đồng ý sẽ yêu tôi như vậy.
Tình yêu là cái cách mà T đã chọn cái chết tặng cho tôi, để tôi có cơ hội học lại bài học đương đầu với cái chết bất ngờ của anh qua nhiều kiếp, để dẫn tôi đi qua những trải nghiệm bí ẩn, và đưa tôi đến sứ mệnh thứ hai của cuộc đời mình. Có lần khi trao đổi qua giấy, tôi hỏi anh liệu anh có thể lựa chọn sự tự chữa lành để tiếp tục sống hay không. Anh nói có, nhưng kế hoạch giúp tôi chữa lành những sang chấn trong tiền kiếp chỉ có thể hoàn thành bằng cái chết của anh.
Tình yêu là cái cách tôi gặp những người bạn, đồng nghiệp cùng đồng hành với mình, mà mỗi người đều đóng một vai trò riêng biệt trong cuộc đời tôi, hoặc là hỗ trợ yêu thương tôi, hoặc là giúp đưa đến nhận thức về những sang chấn bên trong để tôi được chữa lành.
Tình yêu là cái cách tôi gặp một cô bé mồ côi, và cô bé đã làm cho tôi tỉnh thức về con người bằng cách ôm tôi rất chặt.
Tình yêu là sự vật lộn với chứng khó đọc của con trai tôi, bởi vì bé đã đến cuộc đời tôi để cho tôi có cơ hội thực hành tình yêu vô điều kiện.
Tình yêu là niềm vui, sự hân hoan, sự mãn nguyện, sự hấp dẫn, ánh nắng mặt trời, hoa cỏ, vẻ đẹp của tạo hóa, tất cả những thứ khiến trái tim bạn muốn hát ca.
Nhưng tình yêu cũng là nỗi buồn, sự giận dữ, tổn thương, đau đớn, khổ sở, chiến tranh, giết chóc, hủy diệt, khờ khạo, bóng đêm, bệnh tật, tất cả những thứ khiến trái tim bạn u sầu.
Làm sao bạn biết niềm vui nếu không biết nỗi buồn?
Làm sao bạn thấy được ánh nắng mặt trời nếu không có bóng đêm?
Làm sao bạn biết trân trọng cuộc sống nếu không có cái chết?