ĐẶT MUA

ĐỌC THỬ

Adyashanti bắt đầu giảng dạy vào năm 1996 theo yêu cầu của vị Thiền sư mà ông đã theo học suốt mười bốn năm. Những giáo lý của ông đã được so sánh với các bậc Thiền sư của Trung Hoa, Nhật Bản cũng như các bậc thầy Advaita Vedanta ở Ấn Độ thời xa xưa. 
Các cuốn sách của ông bao gồm Tánh không Nhảy múa (Emptiness Dancing), Chấm dứt Thế giới của Bạn (The End of Your World), và Thiền Đúng (True Meditation).

Tác

giả
Adyashanti bắt đầu giảng dạy vào năm 1996 theo yêu cầu của vị Thiền sư mà ông đã theo học suốt mười bốn năm. 
Những giáo lý của ông đã được so sánh với các bậc Thiền sư của Trung Hoa, Nhật Bản cũng như các bậc thầy Advaita Vedanta ở Ấn Độ thời xa xưa.
Nhiều người lầm tưởng hành trình tâm linh là một cuộc chinh phục, đòi hỏi nhiều năm tháng nỗ lực, kỷ luật và đấu tranh. Nhưng sẽ ra sao nếu sự giải thoát không đến từ việc đấu tranh để "leo lên", mà đến từ một hành động hoàn toàn ngược lại: sự buông bỏ và đầu hàng để "rơi xuống"? Đây chính là thông điệp cốt lõi mà Adyashanti gửi gắm trong tác phẩm kinh điển hiện đại của mình, "Rơi Vào Ân Phúc".
Cuốn sách này không phải là một cẩm nang quản lý thời gian để bạn "nhét" thêm vài giờ thiền định vào lịch trình bận rộn. Nó thực hiện một điều sâu sắc hơn nhiều: hòa tan ranh giới ảo tưởng giữa đời và đạo, phá vỡ tận gốc rễ lăng kính nhị nguyên phân biệt đã tạo ra sự mâu thuẫn trong bạn, đã giới hạn những tiềm năng vô tận của bạn và trả bạn về với vai trò tự chủ, sáng tạo ngay giữa những hỗn loạn của cuộc sống thường ngày.
NGHỆ THUẬT 'RƠI VÀO ÂN PHÚC' ĐỂ SỐNG ĐỜI TỰ CHỦ THONG DONG

Lòi 

,

mòi

,

đoc

.

sách

này

dành

cho

Cuôn

`

Bất cứ ai đang trên hành trình khám phá tâm linh và khám phá chính mình;

Những ai muốn “biến đời thường thành thiền viện”, hòa tan ranh giới đời – đạo;

Những độc giả hiện đại đang bị quá tải, rối bời bởi các lý thuyết tâm linh phức tạp sẽ cảm thấy "Ân phúc" trở nên giản dị, dễ tiếp cận và có sự cộng hưởng tâm lý mạnh mẽ;
Miễn phí vận chuyển đối với đơn sách trên 180.000 đ
Chương trình diễn ra đến hết ngày .../10/2025
● Tên sách: Rơi Vào Ân Phúc
● Tác giả: Adyashanti
● Khổ sách: 14,5 cm x 20,5 cm
● Số trang: 292 trang
● Giá gốc: 159.000 đ
Giá ưu đãi: 124.020 đ (- 22%)

Thông

tin

sách

cuôn

`

ĐẶT MUA SÁCH

ĐẶT MUA SÁCH TẠI ĐÂY

Cảm ơn bạn đã ủng hộ Sách Thiện Tri Thức!

Đặt mua từ 20 sản phẩm trở lên, vui lòng liên hệ với Hotline: 0328033988 (Zalo) để nhận ưu đãi về giá.
Một trong những điều tôi luôn đánh giá cao đối với câu chuyện về Chúa Giêsu rằng Ngài là một trong số ít nhân vật trong lịch sử tôn giáo tự nhận mình vừa là người vừa là thánh. Ngài ở đây, được cho là con của Chúa, nhưng con của Chúa cũng có những khoảnh khắc rất con người. Ngài có những lúc ở trong cảnh khốn cùng, và mặc dù Ngài gặp nguy khốn, Ngài vẫn có một cánh cổng mở ra điều gì đó vượt khỏi những gì Ngài đang trải qua. Chúa Giêsu không phải là người cố gắng vượt qua trải nghiệm của con người và thoát khỏi nó. Tầm nhìn của Ngài rất rộng lớn và bao la. Ngài thấy rằng không có sự khác biệt tối thượng giữa con người và thần thánh. Như Ngài đã nói: “Vương quốc Thiên đàng đang lan rộng khắp trái đất và loài người không nhìn thấy nó”.

Trong nhiều trường phái tâm linh, vương quốc thiên đàng, hay tự do, hay niết bàn, là một lối thoát khỏi thế giới nhị nguyên. Nó được coi là lối thoát khỏi những thăng trầm và hỗn loạn của sự tồn tại của con người. Nhưng điều mà tôi luôn thấy đẹp đẽ về câu chuyện của Chúa Giêsu là Ngài không tạo ra sự phân biệt như vậy. Đối với Ngài, bản thân thế giới chính là vương quốc thiên đàng, và những gì vượt ra ngoài thế giới này cũng là vương quốc thiên đàng. Đối với Chúa Giêsu, mọi thứ đều là sự biểu hiện của thần thánh.

Cuộc đời của Chúa Giêsu là một ví dụ rõ ràng về việc sống theo kiểu tầm nhìn này. Ngài đã dấn thân sâu vào đời sống, và Ngài biết rằng việc dấn thân vào đời sống là để cởi mở với “những gian khổ của vận mệnh đầy ác nghiệt” như Shakespeare đã nói, để cho chúng ta cởi mở với cách mà đời sống thực sự là: lúc lên, lúc xuống. Ý thức của chúng ta có thể bắt nguồn từ một điều gì đó vượt ra ngoài thế giới, trong một sự bí ẩn bao la khi tâm thức không bao giờ có thể hiểu được mà chỉ có thể trải nghiệm. Đó thực sự chỉ là vấn đề buông bỏ quan điểm tương đối này, buông bỏ những phán xét, ý tưởng và niềm tin của bản thân. Đó không phải là việc chúng ta cần loại bỏ những thứ này, mà chỉ đơn giản là thấy ra chúng chỉ là tương đối, và chúng không nắm giữ bất kỳ thực tại tối thượng nào. Khi đó chúng ta có thể tiếp cận được một chiều hướng ý thức hoàn toàn mới và khác hẳn – một chiều hướng của sự tĩnh lặng và bình yên, một chiều hướng của tâm linh trong sáng và bao la.

Nhận ra chiều hướng đó như bản chất mà chúng ta thực sự là, ý thức sâu sắc hơn về bản thân này, là sự giải phóng phi thường và sự tự do đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, đó không phải là kết thúc cho sự thức tỉnh tâm linh của chúng ta. Cuối cùng, chúng ta sẽ phải buông bỏ ngay cả điều đó – tuy nhiên, chúng ta không chối bỏ nó cũng tương tự như không chối bỏ những trải nghiệm của con người. Cả thế giới hình tướng và vô hình tướng đều nằm trong bánh xe của nhị nguyên, vậy thì cái gì nằm bên ngoài đó? Liệu chúng ta có đủ can đảm để buông bỏ cả thiên đàng và địa ngục, buông bỏ sự ràng buộc của chúng ta không chỉ với cuộc sống trần thế và con người của chúng ta, mà còn buông bỏ cả sự dính mắc của chúng ta với tâm linh? Liệu chúng ta có thể thực sự buông bỏ những điều tốt đẹp về tâm linh, sự bình yên và sự tự do vĩ đại của cái không, sự tĩnh lặng tuyệt vời của tâm linh thuần khiết? Liệu chúng ta có thể tìm ra cách để không bám chặt vào những điều này không?

Bởi vì nếu chúng ta nắm giữ thực tại tâm linh, chúng ta sẽ gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan mà nhiều người thực hành tâm linh gặp phải, đó là họ cảm nhận được hương vị của thiên đàng, của chiều không gian vô tướng và tâm thức của họ bám chặt lấy nó. Nhiều người phát hiện ra rằng họ muốn ở lại trong chiều không gian vô tướng, nhưng họ cứ bị kéo trở lại đây, xuống mặt đất, bởi công việc, gia đình và con cái của họ cũng như những nhu cầu cần thiết để hoạt động và tồn tại ở đây. Thế rồi họ tìm kiếm và tìm mọi cách để ở đây mà không thực sự ở đây. Tôi gặp rất nhiều người đã nghe câu nói này của Chúa Giêsu: “Ta ở trong thế gian, nhưng không thuộc về nó,” và họ sẽ nói: “Ồ, đó là điều tôi muốn! Tôi muốn ở trong thế gian, nhưng không thuộc về nó!” Nhưng thực sự ý của họ là: “Tôi muốn gần như không có mặt trong thế gian, nhưng điều tôi thực sự muốn trở thành là lạc vào chiều không gian vô tướng của ý thức thuần khiết đó.” Điều đó trở nên rất có vấn đề. Đối với một người, điều đó thực sự là không thể. Trong thế giới nhị nguyên, luôn có đến và đi, luôn có sống và chết, luôn có khoảnh khắc này và khoảnh khắc kia, nên cuối cùng chúng ta thực sự không thể nắm giữ bất cứ điều gì.Tôi thường nhắc nhở những người đến nghe tôi nói chuyện rằng: “Mặc dù tôi nói rất nhiều, và mặc dù có thể cho bạn rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng, toàn bộ tâm linh là một quá trình đầu hàng, buông bỏ, đến mức mà ngay cả khi bạn nhận được sự mặc khải tâm linh vĩ đại nhất, cuối cùng bạn cũng sẽ phải buông bỏ điều đó luôn.” Tôi không có ý là bạn phải vứt nó đi như một mảnh rác, mà tôi muốn nói là hãy buông bỏ sự dính mắc của bạn vào nó. Ngay cả trong những cộng đồng tâm linh mà tôi gặp, rất ít người biết cách để không bị dính mắc vào thiên đàng.

Nhà hiền triết vĩ đại Ramana Maharshi đã nói một bài kệ rất nổi tiếng liên quan đến điều này: “Thế giới là ảo ảnh. Chỉ có Đại ngã (Brahman) là thật. Thế giới là Đại ngã.” Đại ngã có nghĩa là “thượng đế, thần thánh”. Dòng đầu tiên của bài kệ “Thế giới là ảo ảnh” là bước đầu tiên trong sự thức tỉnh của chúng ta. Chúng ta phải thấy rằng những gì chúng ta nghĩ, những gì chúng ta tin, những gì chúng ta tưởng tượng về bản thân mình chỉ là ảo tưởng. Toàn bộ sự sáng tạo này trong tâm thức của chúng ta không là gì ngoài sự tạo dựng. Nó khá ảo tưởng. Nó thực sự không có thật chút nào. Điều này cho phép chúng ta nhận ra rằng Đại ngã, đấng thiêng liêng, duy nhất là có thật, rằng trạng thái vô hình tướng này, rằng nơi của bản thể thuần khiết, của sự chưa sinh ra, chính là thực tại. Đó là nơi mà cả thế giới khởi sinh. Đó chính là nguồn gốc của thế giới hình tướng. Tuy nhiên, rất dễ bị mắc kẹt ở đó. Câu kệ cuối cùng vốn cần thiết để đưa chúng ta trở về với tầm nhìn siêu việt chân thực: “Thế giới là Đại ngã”. Bản thân thế giới này là thần thánh. Ở đó, Ramana đang chỉ cho chúng ta sự thật tính bất nhị, sự thật về tính nhất thể cơ bản của hình tướng và vô hình tướng.
VƯỢT RA NGOÀI BÁNH XE NHỊ NGUYÊN
Tôi muốn quay lại với chủ đề ân phúc và cách nó liên quan đến hành trình thức tỉnh và vượt qua khổ đau. Ân phúc là một thứ khó định nghĩa, khó xác định chi tiết; nó thường được nghĩ là một khoảnh khắc hoặc một sự kiện khá tích cực. Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều từng trải qua những khó khăn tột cùng mà ở đó khi nhìn lại, chúng ta thấy rằng đây là những thời điểm chúng ta chuyển hóa nhiều nhất, khi mà chúng ta đạt được bước nhảy vọt lớn nhất trong quá trình tiến hóa cá nhân của mình. Nhìn lại quá khứ, chúng ta xem những thời điểm thử thách này là những bước đi cần thiết trên hành trình. Chúng ta thấy ra rằng những sự kiện này chứa đầy ân phúc; chúng là một món quà, một thứ được trao cho chúng ta để giúp chúng ta thức tỉnh.

Về bản chất, ân phúc là bất cứ điều gì giúp chúng ta thực sự cởi mở – tâm trí, cơ thể, cảm xúc, trái tim của chúng ta. Đôi khi ân phúc thật mềm mại và đẹp đẽ. Nó xuất hiện như là cái thấy sâu sắc. Nó đến như một sự hiểu biết đột ngột, hoặc có thể chỉ là sự nở hoa của trái tim chúng ta, sự mở toang của cơ thể đầy cảm xúc để chúng ta có thể cảm nhận và kết nối với nhau một cách sâu sắc hơn. Ân phúc cũng có thể khá khốc liệt. Có những lúc trong cuộc sống rất, rất mệt mỏi. Vào thời điểm đó, có thể khó nhận ra ân phúc, nhưng khi nghĩ lại những thời điểm mạnh mẽ này trong cuộc đời mình, chúng ta có thể bắt đầu nhận ra món quà tuyệt vời mà mình đã nhận được.

Tôi nhớ là đã nghe một bài nói chuyện từ một vị thầy Tây Tạng rất nổi tiếng, một người đã sống nhiều năm trong một túp lều đá nhỏ trên dãy núi Himalaya. Ông bị tàn tật nên không thể sử dụng một trong hai chân của mình. Ông kể câu chuyện về việc một tảng đá lớn rơi vào và làm gãy chân ông, và ông đã sống nhiều năm trong một túp lều đá, bởi vì thực sự ông không thể làm gì được. Thật khó để một người bị gãy chân có thể đi lại nhiều trên dãy Himalaya. Ông kể về câu chuyện ở trong túp lều nhỏ này và nói rằng: “Bị nhốt ở trong túp lều nhỏ đó nhiều năm như vậy là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi. Đó là một ân phúc lớn lao, bởi vì nếu không có việc đó, tôi sẽ không bao giờ quay trở về bên trong, và tôi sẽ không bao giờ tìm được sự tự do được bộc lộ ở đó. Vì vậy, tôi nhìn lại việc mất đi đôi chân của mình là một trong những sự kiện sâu xa và may mắn nhất trong cuộc đời tôi.” Thông thường, hầu hết chúng ta sẽ không nghĩ rằng việc mất đi khả năng sử dụng đôi chân của mình là niềm ân phúc. Chúng ta có những ý tưởng nhất định về cách chúng ta muốn ân phúc xuất hiện. Nhưng ân phúc chỉ đơn giản là thứ mở rộng trái tim, có khả năng đi vào và mở ra nhận thức của chúng ta về cuộc sống.

Đối với tôi, ân phúc đã xuất hiện vào cái ngày mà tôi trở nên hoàn toàn thất vọng sau bốn năm thiền định nhiệt thành không ngừng nghỉ. Như tôi đã đề cập trước đó, trải nghiệm của tôi tại thời điểm đó là: “Hết rồi! Tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua được! Tôi sẽ không bao giờ biết được giác ngộ là gì!” Khoảnh khắc đó vô cùng tàn khốc. Dường như mọi thứ trong tôi đều trở nên kiệt sức. Tôi cảm thấy mình đã bị đánh bại, và thực sự là như vậy. Không có gì trong tôi muốn tiếp tục. Không có gì trong tôi có bất kỳ hy vọng nào cho tương lai. Tôi nhớ mình đã ngồi trong túp lều thiền nhỏ của mình và cảm thấy hoàn toàn vụn vỡ. Tôi tin rằng đây là sự kết thúc toàn bộ đời sống tâm linh của mình và tôi nhớ mình đã nghĩ: “Bây giờ tôi sẽ làm gì? Đời sống tâm linh của tôi đã kết thúc. Tôi đã thất bại.” Và khi tôi ngồi đó trong khoảnh khắc thất bại hoàn toàn và tuyệt đối đó – một thất bại hoàn toàn đến mức tôi thậm chí không cảm thấy tiếc cho bản thân mình – ngay giữa khoảnh khắc đó, trái tim tôi bắt đầu nở hoa. Giống như một tình yêu vàng son đang rót thẳng vào con người tôi. Như thể tôi có thể nghe thấy mọi thứ, và nó chỉ hát với tình yêu này.

Tôi bước ra khỏi túp lều và mọi thứ tôi nhìn đều là sự biểu lộ của tình yêu này, sự thể hiện rõ ràng của tình yêu này. Toàn bộ vũ trụ chẳng là gì ngoài tình yêu bao la, vô tận mà tôi đang được tắm mình trong đó. Chính lúc đó tôi nghe thấy một giọng nói – điều này rất kỳ lạ đối với tôi, bởi vì trong đời sống tâm linh của tôi, tôi không thiên về khả năng nhìn thấy hay nghe thấy những giọng nói. Tôi không biết nó đến từ đâu, nhưng nó chỉ nói: “Đây là cách tôi yêu bạn, và đây là cách bạn sẽ yêu thương tất cả chúng sinh ở khắp mọi nơi.” Khi tôi nghe thấy giọng nói này, tôi biết đó là sự thật. Giọng nói từ nội tâm này đã nói với tôi điều gì đó mà tôi đã biết từ lâu nhưng tôi không bao giờ có thể tiếp xúc được. Điều tôi không biết là tôi đã được tưới tắm trong tình yêu này trong suốt cuộc đời mình, nhưng tôi chưa bao giờ hoàn toàn cởi mở với nó. Tình yêu này cũng đặt ra cho tôi một thử thách. Nó nói: “Đây là cách bạn sẽ yêu thương vạn vật và mọi chúng sinh.”

Tôi nhớ là mình đã nghĩ: “Tôi không biết phải làm thế nào! Làm sao tôi có thể yêu thương như thế này được?” Tình yêu bao la vô điều kiện này cứ tràn vào tôi theo từng đợt, và tôi thậm chí không thể cân nhắc làm sao mình có thể yêu thương theo cách đó, tuy nhiên, bằng cách nào đó, tôi biết điều đó là có thể. Bằng cách nào đó, tôi biết điều đó sẽ xảy ra. Tôi không biết khi nào và tôi không biết ở đâu, nhưng bằng cách nào đó, tôi biết.

Đây là một khoảnh khắc của ân phúc. Toàn bộ trải nghiệm này là ân phúc. Cảm giác hoàn toàn bị đánh bại, không nơi nào để đi, cảm giác không có lối thoát, cảm giác hoàn toàn chán nản với hành trình tâm linh của mình: tất cả đều là ân phúc. Đôi khi ân phúc cắt xuyên qua chúng ta như một con dao. Chính thất bại này đã mở tôi ra – mở rộng cơ thể tôi, mở rộng tâm thức tôi – và chỉ nhờ trải nghiệm bị đánh bại này mà cuối cùng tôi mới có thể cởi mở với sự bao la của tình yêu vô điều kiện này.

Đây không phải là lần cuối cùng tôi cảm thấy bị đánh bại, cũng không phải là lần cuối cùng ân phúc đó hiện ra với tôi. Thực ra, theo năm tháng, toàn bộ đời sống tâm linh của tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác. Nhưng với mỗi khoảnh khắc thất bại, vào mỗi khoảnh khắc tôi cảm thấy mình đang đứng trước một bức tường gạch mà không biết làm cách nào để vượt qua, càng ngày, càng bị dừng lại. Và mỗi lần tôi bị dừng lại, ân phúc sẽ tự bộc lộ. Thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng mình không cần phải đấu tranh quá vất vả, không cần phải đấu tranh với đời sống hay với chính mình để cởi mở đón nhận ân phúc. Nhưng phải trải qua rất nhiều thất bại trước khi tôi có thể sẵn sàng mở lòng và đầu hàng trước ân phúc vốn luôn ở đó.
RƠI VÀO ÂN PHÚC

Trích

hay

đoan

.

đặt mua những ẤN PHẨM khác
của sách thiện tri thức

đặt mua những ẤN PHẨM khác của sách thiện tri thức

MUA NGAY

©2025 Bản quyền thuộc về Sách Thiện Tri Thức

CÔNG TY XUẤT BẢN SÁCH THIỆN TRI THỨC

Địa chỉ: Số 141, ngõ 325 Kim Ngưu, Hai Bà Trưng, Hà Nội

Hotline: + 84328 033 988

Email: contact@thientrithuc.com.vn

Website: https://thientrithuc.com.vn

HỆ THỐNG PHÁT HÀNH