“Ông ơi, ông có thể luôn sống trong Hiện tại giống như chú mèo Snuggles không?” Milton hỏi.
“Đôi khi ông có thể, nhưng không phải trong mọi lúc mọi nơi” ông nội Howard nói.
Vừa lúc đó, mẹ Milton gọi từ trong bếp. “Vào ăn sáng đi, Milton, nếu không con sẽ muộn học mất.”
Sau đó, ông dang rộng hai cánh tay. Rồi ông nói, “Đây là Hiện tại.”
“Thật tuyệt!” Milton thốt lên.
“Dù cháu ở đâu, nó cũng là Hiện tại. Chỉ cần cháu thực sự ở đó.”
Ông nói.
Milton nhắm mắt lại một lúc. Rồi nói, “Cháu đang có một cảm giác râm ran bên trong bàn tay mình.”
“Chính là nó, cháu đang cảm nhận ánh sáng đó. Cháu cũng có thể cảm thấy nó ở chân của mình chứ?” bà bán kem nói.”
“Vâng cháu có thể.” Milton trả lời.
“Trong cả hai tay và hai chân chứ?” Bà hỏi.
“Vâng ạ.” Milton trả lời.
“Cháu có thể cảm nhận được ánh sáng bên trong toàn bộ cơ thể không?” Bà tiếp tục hỏi.
“Toàn bộ cơ thể của cháu đang ấm ấm và râm ran.” Milton nhìn quanh phòng. “Mọi thứ trông cũng hơi khác một chút. Có vẻ giống như lúc ông nội nói với cháu về Hiện tại.”
“Đúng vậy, Milton. Ông nội đã cho cháu thấy bên ngoài của Hiện tại. Còn đây là bên trong của Hiện tại.”
“Bên trong của Hiện tại?” Milton hỏi.
“Đúng vậy, khi cháu cảm thấy ánh sáng bên trong cơ thể mình, cháu đang ở trong Hiện tại. Cháu không có gì để sợ hãi. Ánh sáng đó thật mạnh mẽ.” Bà diễn giải.
“Vậy ư?” Milton nói. “Thật tuyệt.”
“Bây giờ cháu đã biết nó như thế nào rồi, cháu có thể cảm nhận ánh sáng bên trong mình bất cứ khi nào cháu muốn.” “Ồ, quá tuyệt!” Milton kêu lên.
“Bên trong của Hiện tại - Hãy giữ nó là một bí mật giữa chúng ta, được không? Hầu hết mọi người vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận điều này.” Bà nhìn cậu đầy ẩn ý.
“Dạ, được ạ.” Milton trả lời.
“Được ạ, được ạ” Milton vẫn đang lẩm bẩm một mình khi tỉnh dậy sau giấc mơ và nhận ra mình vẫn đang trên chiếc giường ấm áp. Cậu mở mắt ra. Trăng nửa vầng chiếu ánh sáng vàng nhè nhẹ bên giường. Ngoài cửa sổ, cây cổ thụ thật tĩnh lặng biết bao. Một vài chiếc lá khẽ đung đưa theo gió. Có tiếng xe rì rì chạy qua ... rồi lại... tĩnh lặng.
Ngay lúc này cậu vẫn có thể cảm nhận sự râm ran bên trong toàn bộ cơ thể mình.
Milton cảm thấy một niềm an bình vui tươi, mà không vì lý do gì hết.
Chiều hôm đó Milton về nhà vừa kịp để chào tạm biệt ông nội khi ông đang chuẩn bị lên xe trở về nhà.
“Ông ơi,” Milton hào hứng nói, “cháu không còn sợ hãi Carter hay bất kỳ ai nữa. Và cháu biết bí mật của sống trong Hiện tại, giống như Snuggles.”
“Đó là gì,” ông nội hỏi?
Milton đến gần ông và thì thầm vào tai, “Ông phải tìm bên trong của giây phút Hiện tại.”
“Bên trong của Hiện tại? Ông tìm cái đó ở đâu đây?”
“Cháu không thể nói cho ông biết được. Đó là một bí mật. Nhưng cháu biết ông có thể tự tìm ra nó.”