ĐỌC THỬ

Sách của tác giả

Đinh Hằng

ĐẶT MUA

ĐẶT MUA

ĐỌC THỬ

Trước khi trở thành một travel blogger, Đinh Hằng đã có một thời gian là phóng viên truyền hình, quan hệ công chúng (PR), cộng tác viên du lịch của các báo/tạp chí và còn nổi tiếng với vai trò là tác giả sách. Chính những năm tháng học tập tại khoa Báo Chí - Truyền Thông cùng năng khiếu văn chương nổi bật từ năm cấp III đã giúp Đinh Hằng xây dựng được nền tảng viết lách vững chắc. Bên cạnh đó, sở thích viết blog của cô gái có niềm đam mê bất tận với những chuyến đi xa này đã đưa tên tuổi Đinh Hằng trở nên nổi tiếng trong giới du lịch bụi Việt Nam, tạo tiền đề cho cuốn sách “Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ”.
Trong suốt nhiều năm lang thang qua nhiều châu lục, travel blogger Đinh Hằng đã ghi lại hành trình của bản thân bằng những trang sách tràn đầy cảm xúc. Với Đinh Hằng, cách lưu giữ khoảnh khắc sống động nhất nằm ở khả năng đắm chìm trọn vẹn vào từng trải nghiệm, để tâm trí “đóng băng” lại những gì sâu sắc nhất của một vùng đất. 

Giới thiệu tác giả

"15 năm đi ngang dọc hành tinh. Tự do như gió, đam mê những con đường như tình nhân và khao khát xê dịch như lẽ sống cuộc đời.”

Đinh  Hằng

“Tôi thích để cho các giác quan của mình làm công việc cảm nhận thế giới xung quanh, chạm vào 'linh hồn' của vùng đất đó.”
dinhhang
dinhhangstravels
“Đã 10 năm kể từ khi 'Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ' ra đời, tôi vẫn chưa bao giờ đọc lại cuốn sách do chính mình viết. Hẳn bạn sẽ ngạc nhiên về điều đó.
“Đi ra khỏi mùa đông giá lạnh dài như bất tận, bằng một sức mạnh diệu kỳ nào đó, những nụ anh đào đầu tiên bắt đầu chớm nở. Hai tuần, chỉ hai tuần ngắn ngủi, những cánh anh đào bung nở khắp các tầng trời. Chúng tắm trong sương sớm, nắng vàng, trăng đêm, gió lạnh, mưa xuân trong vài ngày đó, rồi lìa cành, trở về với đất. Chúng sống trọn vẹn một kiếp hoa mong manh, ngắn ngủi, phù du nhưng đẹp đẽ, rực rỡ và tự do.” 
Trong những năm đó, 'Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ' đã giúp nhiều bạn đọc có đủ can đảm để lật đời mình sang trang, sống cuộc đời của mình chứ không phải cuộc đời người khác mong muốn, và dù lựa chọn gì thì họ cũng sống hạnh phúc hơn. Rất nhiều trong số đó nói cuốn sách của tôi thay đổi cuộc đời họ, theo một cách tốt đẹp không ngờ tới. Có mơ thì tôi, một tác giả vô danh trước khi cuốn sách này ra đời, cũng không tưởng tượng được điều đó.
Suốt năm dài tháng rộng khi cuốn sách đến tay nhiều độc giả, tôi đã quay lại Washington D.C. thêm một lần nữa vào những ngày tháng Tư. Những ngày xuân đẹp nhất ở Washington D.C. cuối cùng đã đến khi những cánh hoa anh đào yêu kiều bung nở trong tiết trời se lạnh, hệt như khi tôi đặt chân lên đất Mỹ lần đầu và câu chuyện của 'Quá Trẻ Để Chết: Hành trình nước Mỹ' được viết những trang đầu tiên.
10 năm, cô gái dữ dội của 'Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ' mà các bạn đang cầm trên tay đã trở thành người phụ nữ nồng nàn, trầm lắng và bình thản hơn. Chỉ có duy nhất một thứ không hề thay đổi, đó là sự quyết liệt trong việc lựa chọn cuộc sống, lựa chọn hạnh phúc của chính mình.
“Trong những ngày xuân của năm 2013 giữa Washington D.C., tôi chỉ không biết, đó sẽ là một trong những câu chuyện đẹp đẽ và rực rỡ nhất đời mình. Những ngày ấy D.C. mưa đầu xuân thánh thót, lâm râm, làm ướt đẫm những bông hoa trà thắm đỏ trong khu vườn cuối phố. Mưa thế, gió vậy, mà anh đào vẫn bung cánh, cuộc sống vẫn chuyển mình sang trang, chỉ có tôi là đứng lại trước ranh giới mong manh của mùa, bâng khuâng không biết cuộc đời rồi sẽ lật sang trang nào.” 
“Tôi đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình, đầy sợ sệt, mất mát và bất cần. Và ơn trời, dù có những phút giây chênh vênh, tuyệt vọng, nhưng đôi chân tôi đã lì lợm đi hết hành trình nước Mỹ năm đó. Để nhiều năm sau tôi được trở lại, mỉm cười với nước Mỹ, cám ơn vì đã đưa tôi đi một quãng đường thật đẹp.”

Lời mời đọc

Vì hạnh phúc là một lựa chọn. Và tôi tin bạn luôn luôn có thể chọn để cho mình hạnh phúc hơn!”
... cám ơn vì đã đưa tôi đi một quãng đường thật đẹp.
● Tên sách: Quá Trẻ Để Chết
● Tác giả: Đinh Hằng
● Khổ sách: 14 cm x 20,5 cm
● Số trang: 248 trang
● Giá gốc: 129.000 đ
Giá ưu đãi: 103.200 đ (- 20%)
Miễn phí vận chuyển toàn quốc

Thông tin cuốn sách

(Chương trình áp dụng đến hết ngày 19/06/2025)
(Chương trình áp dụng đến hết ngày 19/06/2025)

ĐẶT MUA SÁCH

ĐẶT MUA SÁCH TẠI ĐÂY

Cảm ơn bạn đã ủng hộ Sách Thiện Tri Thức!

Đặt mua từ 20 sản phẩm trở lên, vui lòng liên hệ với Hotline: 0328033988 (Zalo) để nhận ưu đãi về giá.
Phần 2: Vùng trung tây và trung nam, những ngày hè thiêu đốt
Phần 3: Bờ tây, road trip và những ngày thu sương mù
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Phụ bản ảnh màu
Lời tác giả

những ngày hè thiêu đốt

những ngày thu sương mù

Mục lục

những ngày xuân đầu tiên

Phần 1: Bờ đông, những ngày xuân đầu tiên
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 13
Chương 14
Chương 15
VỀ HÀNH TRÌNH VÀ ĐIỂM ĐẾN

… Ở New Orleans, tiếng kèn đồng, âm thanh trumpet hay cái giọng khàn khàn ngang ngang của anh chàng ca sĩ sẽ theo bạn khắp nơi, từ quảng trường Jackson đến những hộp đêm trên đường Bourbon, hay ở ngay nơi mà bạn không ngờ đến nhất, bảo tàng bang Louisiana. NOLA: nơi mà tưởng chừng như ngay bên ngoài cánh cửa nhà là cả một thành phố nghệ thuật với âm thanh, màu sắc và những điệu nhảy đầy say mê. Còn sống ở New Orleans, tôi còn không thể dừng ý nghĩ nhấc chân lên, lúc lắc bờ vai trong lúc đôi tay vỗ nhịp đều đều theo điệu nhạc. Calvin nói, ở NOLA bạn không có quyền buồn, rơi nước mắt hay mang theo bất cứ nỗi sầu muộn nào, chỉ có những trái tim biết yêu và sẵn sàng để yêu.

... Câu nói nổi tiếng của Che Guevara “Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích, mà chính trên từng chặng đường đi” thể hiện rõ nhất là trên những chuyến road trip đường dài. Có đi mãi trên những con đường chẳng biết đâu là đoạn cuối, bên kia cửa kính xe là dải trời mênh mông cao vợi, bên cạnh là những cánh đồng bát ngát kéo dài mãi tận chân trời, người ta mới thấy ngay cả tiếng gió lùa qua cánh cửa cũng “tự do” như chính kẻ đang rong ruổi trên những con đường. Rất nhiều lần chúng tôi ngừng tay lái tự hỏi chính mình “Mọi người đi đâu cả rồi? Thế giới đi đâu cả rồi?” Ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách đang đọc, tôi cố để tìm một chú nai vội vã băng ngang đường, nhưng đáp lại chỉ là khoảng không ngút ngàn không một bóng người.

... Tôi nghĩ nếu đã phải lòng ai đó rồi, chắc chắn tôi sẽ không nhiều lời. Bởi tôi biết một cảm giác rất rõ: rằng người ấy đã chạm đến trái tim mình bằng cách bí mật nào đó. Tôi chỉ không biết rằng “người đó” đôi khi có thể là một thành phố, như Seattle chẳng hạn.

... Mỗi khi ngồi ở quán cà phê Ritual trên đường Valencia, nhấp vị latte rang xay vừa độ ánh lên màu nâu hổ phách, tôi vẫn thường tự hỏi nếu là hoạ sĩ, tôi sẽ chọn màu gì để vẽ San Francisco? Đó có thể là màu cam ánh đỏ của cầu Cổng Vàng, màu trắng đục của những dải sương mù bay la đà trên thành phố, màu xanh biếc của biển và trời xô vào nhau ở cuối chân trời. Nhưng dù chọn màu gì, San Francisco trong tôi luôn luôn là màu xanh của đôi mắt người tôi yêu đến mê mải.

... Cuộc sống du lịch bụi là một cuộc sống khác. Ở đó không có áp lực của một ngày làm việc tám tiếng, nhưng bạn sẽ phải vội vã để không trễ một chuyến bay hay một chuyến xe buýt đường dài. Điều ấy xảy ra gần như mỗi ngày và bạn luôn phải trong trạng thái di chuyển liên tục.

Ở đó không có những con phố ngày nào bạn cũng phải đi, nhưng bạn sẽ phải học cách nhớ những tên đường bằng thứ tiếng bạn chưa bao giờ nói chỉ trong vòng vài giờ khi mới đến một thành phố. Và đối mặt với sự bất lực ngôn ngữ khi không thể phát âm tên một con đường.

Ở đó bạn không phải dọn dẹp nhà cửa mỗi khi bừa bộn, nhưng bạn sẽ phải ngủ ở những nhà trọ xa lạ, sân bay, bến xe, bến tàu, hay một góc nhà của người mới quen. Chiếc ba lô nặng vài chục ký trên lưng là tất cả những gì bạn có trong một căn nhà.

Ở đó bạn không phải ăn mãi một vị nhưng sẽ phải tập nếm những gia vị lạ lùng chưa thử trong đời. Và đối mặt với nguy cơ ngộ độc thực phẩm chẳng hạn.

Ở đó không có những căn phòng máy lạnh cho bạn ngồi một ngày làm việc, nhưng bạn sẽ phải đối mặt với việc thay đổi múi giờ, thay đổi thời tiết và thay đổi cả con người. Và đối mặt với nguy cơ lăn đùng ra bệnh khi chẳng có ai bên cạnh chăm sóc, hỏi han, bảo vệ bạn.

Ở đó, bạn không phải ngày ngày đối mặt với những sếp hay đồng nghiệp mà bạn chẳng ưa chút nào, nhưng phải đối mặt với nguy cơ bị cướp, bị trộm hay gặp phải những kẻ rất xấu. Và phải học cách quan sát và tin tưởng người lạ nữa.

Ở đó bạn không phải chờ đợi đến ngày lãnh lương, nhưng sẽ phải cân đo đong đếm chi phí cho từng bữa ăn, vé xe buýt hay vé tham quan.

Đó không phải là một cuộc sống “sướng”, mà là một cuộc sống “khác.” Tôi tin rằng cuộc sống nào cũng có nỗi vui buồn của riêng nó, quan trọng là bạn sống thế nào và bạn thỏa mãn đến đâu với cuộc sống của mình thôi.
VỀ TUỔI TRẺ VÀ CUỘC SỐNG

“Ngay cả những cánh bồ công anh đang nương theo cơn gió cũng có hành trình riêng của chúng. Tớ hay đằng ấy, mỗi người trong chúng ta đều có một con đường. Số phận đặt chúng ta lên con đường đó, nhưng đi đến đâu, làm được gì là việc của mỗi người. Đây chưa phải là điểm dừng của đằng ấy đâu. Hãy đi theo cơn gió của mình đi.”

"Vì cuộc đời là những chuyến đi. Vì tuổi trẻ đâu có bao nhiêu, nên phải đi, và sống, sống cho hết những tháng năm tuổi trẻ rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa."

...Những điều tốt đẹp rồi cũng kết thúc bởi những điều tốt đẹp hơn sẽ đến sau đó, miễn là chúng ta đủ kiên nhẫn chờ đợi chúng. Vì cuộc đời còn bao nhiêu điều đẹp đẽ mà chúng ta chưa thấy hết được. Những thứ ấy chỉ đến khi người ta mở rộng tâm hồn, tìm kiếm và chờ đón.

... Hơi thuốc lá nồng, vị rượu chua chua, những giọt bia lạnh tê cuống họng... Tuổi trẻ rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa.

… Tôi chấp nhận tổn thương để biết yêu mình hơn, chấp nhận từ bỏ để biết cách tiến về phía trước, và chấp nhận rằng mình cô đơn để biết giá trị của những hạnh phúc tôi sẽ có sau này. Nên tôi yêu những gì mình đã, đang và sẽ làm, yêu cuộc sống của mình, và yêu chính bản thân mình nữa. Và tôi yêu cả tuổi trẻ này quá đỗi.

… Tôi nghĩ ở ngoài kia, giữa hàng tỉ con người trên hành tinh này, nỗi đau là thứ rất thật mà bất cứ ai trong chúng ta cũng đã từng một lần mang theo bên người. Hơn ai hết, chúng ta biết rằng rồi cũng đến một ngày nỗi đau ấy sẽ nhẹ nhàng ra đi như cơn gió luồn qua ô cửa sổ một sớm tinh sương. Nhưng cũng hơn ai hết, chúng ta chỉ không biết sớm tinh sương ấy sẽ đến khi nào. Giống như bạn bị bỏ lại nơi sân ga một đêm vắng lặng, khi chuyến tàu đáng lẽ phải lên đã chuyển bánh đi mất trên đường ray cuộc đời, mà bạn không hề có ý niệm về chuyến tàu kế tiếp sẽ đến lúc nào. Bạn loay hoay giữa khoảng thời gian vô định ấy, hoàn toàn bất lực chờ một tiếng còi tàu. Sau rốt tôi hiểu ra rằng chuyến tàu kế tiếp đến nhanh hay chậm thực ra phụ thuộc vào chính mình, vào việc mình sẽ làm gì trước khi nó đến, và vào việc mình có giữ được niềm hy vọng rằng nó sẽ đến hay không.

...Thời gian là thứ tôi tiếc rẻ nhiều nhất. Song những thứ đã ra đi cùng thời gian còn đáng để tiếc rẻ hơn. Tuổi trẻ và những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tôi đã ra đi cùng một tình yêu có đoạn kết rất tệ. Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn chỉ tiếc rẻ chứ không tiếc đắt.

... Cho đến khi đặt chân đến Mỹ, tôi đã luôn tự vẽ một vòng tròn quanh chân mình và giữ mình trong ranh giới an toàn ấy. Việc không bước chân ra khỏi cái vòng cẩn trọng giữ cho tôi an tâm một phần, nhưng cũng khiến tôi tự hỏi mục đích của việc đi du lịch bụi của mình là gì, nếu không phải là đặt chân lên những vùng đất mới, gặp những con người mới và trải nghiệm những thứ mới. “Mới” ở đây hẳn nhiên chưa chắc đã tốt, nhưng nó khiến tôi phấn khích. Liệu cái “hành trình nước Mỹ” này có đang là “hành trình Việt trên đất Mỹ” không, khi tôi cứ tiếp tục vác thứ tư duy đậm chất Á đông hay mắc cỡ của mình đi từ bang này sang bang khác, nhìn mọi thứ ngại ngần dưới con mắt châu Á đầy bẽn lẽn. Cái đêm say xỉn ở Houston đã thẳng tay ném con bé Á châu rụt rè và “nghiêm túc một cách không cần thiết cho tuổi trẻ” (theo lời của Andy) là tôi ra ngoài cửa sổ, giải phóng tôi khỏi cái vòng tròn tự vẽ dưới chân và đẩy tôi vào thế giới của tự do. Sự tự do ấy, trước hết là tự do thoát khỏi chính mình, thứ nhì là thoát khỏi nỗi lo sợ các định kiến xã hội, và thứ ba là thoát khỏi việc sống mà cứ canh cánh nghĩ xem người khác nói gì về mình.

... Tôi thích nhiều loại thức uống khác nhau, nhưng cà phê là thứ không thể thay thế được. Giống như người ta hay dùng từ “đặc biệt” để nói về vị trí của một ai đó trong cuộc đời mình. Họ có thể đến cùng niềm hạnh phúc, nhưng cũng có thể đã ra đi và để lại một vết sẹo hằn trên tim tôi. Nhưng họ là những người không thể thay thế được. Bởi nếu thời gian có quay ngược và tôi có quyền được chọn lại, tôi sẽ vẫn chọn họ để yêu, để làm bạn, hay để rời xa họ một lần nữa. Dù vậy, nhớ về họ cũng chỉ như uống một tách cà phê, đắng thì đắng đấy, nhưng suy cho cùng nó chẳng hại gì ai, chỉ là hơi đắng một chút thôi.

...Tình yêu hay những điều vui sướng nhất cuộc đời vẫn thường đến theo cách như vậy. Khi bạn ngưng tìm kiếm, chúng tự khắc sẽ đến, vẻ như tình cờ mà cũng thực như là đã chờ đợi bạn từ lâu lắm rồi. Có lẽ chúng đã luôn ở đấy, bên góc quanh của một đoạn đường dài. Chỉ vì bạn cứ ngoái đầu nhìn lại trong tiếc nuối những đoạn đường chưa kịp đi cho hết, nên mới chẳng nhận ra điều tốt đẹp gì đang chờ mình ở trước mặt.

… Khi ấy, tôi cố để không cảm thấy một cơn đau quặn dội lên từ dạ dày khi nhìn thấy dáng người mảnh dẻ và đôi mắt xanh màu trời của cậu. Nhưng lần này tôi biết còn thứ gì khác nữa, một nhịp chậm nào đó vừa diễn ra ngay giữa tim tôi. Sự mơ hồ bao phủ tâm trí tôi khi ấy như thể những màn sương vẫn trôi bồng bềnh phủ lên cầu Cổng Vàng mỗi khi ngày tàn.

🌸 

🌸 

Trích đoạn sách hay

CHƯƠNG BỔ SUNG

… Có thể bạn đã là một phần trong thanh xuân của tôi khi cuốn sách này ra mắt lần đầu vào năm 2015. Có thể điều gì trong cuốn sách này đã “chạm” đến bạn, khơi gợi gì đó trong bạn, hay đơn giản là giúp bạn đi qua một đoạn đường khó khăn trong cuộc sống.

… Trong những ngày xuân của năm 2013 giữa Washington D.C., tôi chỉ không biết, đó sẽ là một trong những câu chuyện đẹp đẽ và rực rỡ nhất đời mình. Những ngày ấy D.C. mưa đầu xuân thánh thót, lâm râm, làm ướt đẫm những bông hoa trà thắm đỏ trong khu vườn cuối phố. Mưa thế, gió vậy, mà anh đào vẫn bung cánh, cuộc sống vẫn chuyển mình sang trang, chỉ có tôi là đứng lại trước ranh giới mong manh của mùa, bâng khuâng không biết cuộc đời rồi sẽ lật sang trang nào.

…Bỏ nhà bỏ cửa ra đi nửa vòng Trái đất, để một ngày nhìn cơn mưa xuân kéo dài đã mấy tiếng đồng hồ như chẳng bao giờ dứt, rồi bật chiếc dù màu xanh của Robert lên và bước đi. Trong những cơn mưa tuổi trẻ ấy, nào có ai thấy được đường đi, biết ở cuối đường nắng có ửng hồng rực rỡ hay không. Nhưng đôi khi tất cả những gì người ta có thể làm là bước đi, và để cho mình ướt. Vì không đi thì sẽ không bao giờ biết cuối đường nắng đã lên chưa.

… Ở đây giữa D.C., tôi một lần nữa đi qua câu chuyện đời mình, mỉm cười ngắm nhìn lại quá khứ và thấy lòng mình ngập tràn một cảm giác biết ơn sâu sắc. Tôi đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình, đầy sợ sệt, mất mát và bất cần. Và ơn trời, dù có những phút giây chênh vênh, tuyệt vọng, nhưng đôi chân tôi đã lì lợm đi hết hành trình nước Mỹ năm đó. Để nhiều năm sau tôi được trở lại, mỉm cười với nước Mỹ, cám ơn vì đã đưa tôi đi một quãng đường thật đẹp.

🌸 

🌸 

Nhà văn, dịch giả, tác giả "Life Navigator 25:
Người tình của cả thế gian", "Những gặp gỡ không thể có"
Trần Tiễn Cao Đăng

Lời khen ngợi

“Chân thật, đầy men say, cảm xúc và trí tuệ,
'Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ’
là câu chuyện về sự tuyệt vời
của những chuyến đi và sự vô giá
của cuộc đời mỗi con người.”

©2022 Bản quyền thuộc về Sách Thiện Tri Thức

CÔNG TY XUẤT BẢN SÁCH THIỆN TRI THỨC

Địa chỉ: Số 141, ngõ 325 Kim Ngưu, Hai Bà Trưng, Hà Nội

Hotline: + 84328 033 988

Email: contact@thientrithuc.com.vn

Website: https://thientrithuc.com.vn

HỆ THỐNG PHÁT HÀNH