🌸
Trích đoạn sách hay
🌸
Ngay cả những cánh bồ công anh đang nương theo cơn gió cũng có hành trình riêng của chúng. Tớ hay đằng ấy, mỗi người trong chúng ta đều có một con đường. Số phận đặt chúng ta lên con đường đó, nhưng đi đến đâu, làm được gì là việc của mỗi người. Đây chưa phải là điểm dừng của đằng ấy đâu. Hãy đi theo cơn gió của mình đi.
… Tôi nghĩ ở ngoài kia, giữa hàng tỉ con người trên hành tinh này, nỗi đau là thứ rất thật mà bất cứ ai trong chúng ta cũng đã từng một lần mang theo bên người. Hơn ai hết, chúng ta biết rằng rồi cũng đến một ngày nỗi đau ấy sẽ nhẹ nhàng ra đi như cơn gió luồn qua ô cửa sổ một sớm tinh sương. Nhưng cũng hơn ai hết, chúng ta chỉ không biết sớm tinh sương ấy sẽ đến khi nào. Giống như bạn bị bỏ lại nơi sân ga một đêm vắng lặng, khi chuyến tàu đáng lẽ phải lên đã chuyển bánh đi mất trên đường ray cuộc đời, mà bạn không hề có ý niệm về chuyến tàu kế tiếp sẽ đến lúc nào. Bạn loay hoay giữa khoảng thời gian vô định ấy, hoàn toàn bất lực chờ một tiếng còi tàu. Sau rốt tôi hiểu ra rằng chuyến tàu kế tiếp đến nhanh hay chậm thực ra phụ thuộc vào chính mình, vào việc mình sẽ làm gì trước khi nó đến, và vào việc mình có giữ được niềm hy vọng rằng nó sẽ đến hay không.
🌸
... Cho đến khi đặt chân đến Mỹ, tôi đã luôn tự vẽ một vòng tròn quanh chân mình và giữ mình trong ranh giới an toàn ấy. Việc không bước chân ra khỏi cái vòng cẩn trọng giữ cho tôi an tâm một phần, nhưng cũng khiến tôi tự hỏi mục đích của việc đi du lịch bụi của mình là gì, nếu không phải là đặt chân lên những vùng đất mới, gặp những con người mới và trải nghiệm những thứ mới. “Mới” ở đây hẳn nhiên chưa chắc đã tốt, nhưng nó khiến tôi phấn khích. Liệu cái “hành trình nước Mỹ” này có đang là “hành trình Việt trên đất Mỹ” không, khi tôi cứ tiếp tục vác thứ tư duy đậm chất Á đông hay mắc cỡ của mình đi từ bang này sang bang khác, nhìn mọi thứ ngại ngần dưới con mắt châu Á đầy bẽn lẽn. Cái đêm say xỉn ở Houston đã thẳng tay ném con bé Á châu rụt rè và “nghiêm túc một cách không cần thiết cho tuổi trẻ” (theo lời của Andy) là tôi ra ngoài cửa sổ, giải phóng tôi khỏi cái vòng tròn tự vẽ dưới chân và đẩy tôi vào thế giới của tự do. Sự tự do ấy, trước hết là tự do thoát khỏi chính mình, thứ nhì là thoát khỏi nỗi lo sợ các định kiến xã hội, và thứ ba là thoát khỏi việc sống mà cứ canh cánh nghĩ xem người khác nói gì về mình.
... Cuộc sống du lịch bụi là một cuộc sống khác. Ở đó không có áp lực của một ngày làm việc tám tiếng, nhưng bạn sẽ phải vội vã để không trễ một chuyến bay hay một chuyến xe buýt đường dài. Điều ấy xảy ra gần như mỗi ngày và bạn luôn phải trong trạng thái di chuyển liên tục.
Ở đó không có những con phố ngày nào bạn cũng phải đi, nhưng bạn sẽ phải học cách nhớ những tên đường bằng thứ tiếng bạn chưa bao giờ nói chỉ trong vòng vài giờ khi mới đến một thành phố. Và đối mặt với máy lạnh cho bạn ngồi một ngày làm việc, nhưng bạn sẽ phải đối mặt với việc thay đổi múi giờ, thay đổi thời tiết và thay đổi cả con người. Và đối mặt với nguy cơ lăn đùng ra bệnh khi chẳng có ai bên cạnh chăm sóc, hỏi han, bảo vệ bạn.
Ở đó, bạn không phải ngày ngày đối mặt với những sếp hay đồng nghiệp mà bạn chẳng ưa chút nào, nhưng phải đối mặt với nguy cơ bị cướp, bị trộm hay gặp phải những kẻ rất xấu. Và phải học cách quan sát và tin tưởng người lạ nữa.
Ở đó bạn không phải chờ đợi đến ngày lãnh lương, nhưng sẽ phải cân đo đong đếm chi phí cho từng bữa ăn, vé xe buýt hay vé tham quan.
Đó không phải là một cuộc sống “sướng”, mà là một cuộc sống “khác.” Tôi tin rằng cuộc sống nào cũng có nỗi vui buồn của riêng nó, quan trọng là bạn sống thế nào và bạn thỏa mãn đến đâu với cuộc sống của mình thôi.
🌸
🌸